Thập Niên 80: Nữ Phụ Xinh Đẹp

Chương 191



Sơn Trà cùng Tạ Tri Viễn ở rừng trà hơn nửa tháng, sinh hoạt không cần nói cũng biết có bao nhiêu thoải mái, mỗi ngày cái gì cũng không cần làm, không phải suy nghĩ quá nhiều, rất giống những người ẩn cư trong rừng sâu.

Có điều thoải mái thì thoải mái, nhưng cũng không thể ở chỗ này ngây ngốc lâu dài, vừa qua ba tháng hơn, bụng Sơn Trà đã bắt đầu nhô lên, định đến bệnh viện kiểm tra.

Chuyện này không chỉ riêng mình Sơn Trà để ý, Quản Văn Hoa cũng rất quan tâm, bởi vậy lúc Sơn Trà chuẩn bị đi bệnh viện kiểm tra, cũng đã dặn dò kỹ lưỡng, ở bệnh viện An Thành nhớ chú ý bảo vệ mình, nhắc cô ở đó chơi mấy ngày rồi mau chóng về nhà, làm kiểm tra đầy đủ để mọi người yên lòng.

Vì thế sau khi trải qua thế giới hai người trong mười ngày, Sơn Trà liền thúc giục Tạ Tri Viễn chuẩn bị quay về.

Lúc này người luyến tiếc đi lại thành Tạ Tri Viễn.

Từ xưởng nội y phát triển thành xưởng quần áo, anh cùng Sơn Trà không phải anh vội thì chính là em vội, liền tính là ở bên nhau, cũng rất khó khăn, đã rất lâu chưa được trải qua sinh hoạt như này.

Có điều về mặt tình cảm tuy luyến tiếc nhưng anh cũng biết nặng nhẹ, bụng Sơn Trà ngày một lớn, thời gian trước còn bằng phẳng không lộ ra chút tung tích, bây giờ buổi tối khi ngủ, bàn tay anh sờ bụng cô, đã có thể cảm giác được.

Sinh con không phải chuyện dễ dàng, tuy anh chưa từng tận mắt thấy, nhưng ít nhiều cũng đã từng nghe nói qua.

Hơn nữa, từ khi Sơn Trà mang thai, anh liền trộm đọc sách, càng đọc, càng có hiểu biết thì trong lòng càng nặng nề.

Thì ra sinh con lại có nhiều nguy hiểm như vậy, vợ anh phải chịu quá nhiều cực khổ.

Tạ Tri Viễn càng nghĩ càng đau, mỗi ngày cẩn thận gấp hai lần chăm sóc Sơn Trà, buổi tối thì xoa bóp tay chân, quả thực vô cùng săn sóc, thậm chí mỗi ngày còn quan sát tình trạng của Sơn Trà, sợ cô có chỗ nào không thoải mái mà anh lại không biết, đến lúc đó để vợ chịu ủy khuất.

Cứ như vậy, một chút luyến tiếc nơi này so với an toàn của Sơn Trà, không tính là cái gì.

Vợ anh đã mang thai, bắt đầu có dấu hiệu lớn bụng, nên trở về sớm một chút, nhờ bác sĩ kiểm tra cơ thể.

Bộ dáng nơm nớp lo sợ của anh, Sơn Trà đều xem trong mắt, một mặt thì thấy buồn cười, trong lòng thì lại có chút cảm động.

Lúc đó bởi vì cô biết kết cục sau này của Tạ Tri Viễn rất tốt, vậy nên mới quyết định cùng anh kết hôn, chỉ nghĩ đơn giản không thể để cho hai người Triệu Xuân Hoa cùng Tưởng Ngọc Trân như ý, nhưng không nghĩ tới, chính mình sẽ gặp được một nam nhân tốt như vậy, ngẫm lại bản thân quả thực có chút may mắn.

Tạ Tri Viễn chuyên tâm mát xa chân cho vợ, nghe được tiếng Sơn Trà cười khẽ, lập tức ngẩng đầu.

“Cười cái gì thế? Đụng trúng thịt ngứa của em?”

“Không có, lực độ vừa phải thích hợp, đồng chí xoa bóp rất giỏi, cố lên.”

Sơn Trà cong cong mắt nói lời trêu chọc.

Đôi mắt Tạ Tri Viễn đen như mực nhìn Sơn Trà, hai người kết hôn hơn ba năm, dáng vẻ Sơn Trà và lúc anh mới gặp hồi ban đầu dường như không có sự biến hóa, giống như một đóa hoa dại, vừa nhìn liền mọc rễ trong tâm Tạ Tri Viễn.

Lúc ấy anh đã nghĩ nếu cô gái này nguyện ý gả cho mình, thì sau này chắc chắn anh sẽ đem hết những gì anh có cho cô, nhưng khi đó Tạ Tri Viễn cũng biết, trong tay mình một nghèo hai trắng, cô gái này căn bản sẽ không suy nghĩ đến chuyện kết hôn cùng mình, có nằm mơ anh cũng không nghĩ đến, cô vậy mà đồng ý, bây giờ còn mang thai đứa con của anh.

Tạ Tri Viễn ngẫm lại liền cảm thấy hạnh phúc ngập tràn.

"Ngày mai lên đường trở về, mấy con cá anh bắt được đã ướp muối xong chưa?" Sơn Trà hơi chút mệt nhọc, ngáp một hơi nói.

Mấy ngày gần đây Tạ Tri Viễn bắt không ít cá dưới đồng lúa, thường xuyên biến đổi cách nấu cho Sơn Trà ăn, nhưng vẫn còn dư khá nhiều, Tạ Tri Viễn liền ướp muối cho bà cùng Quản Văn Hoa ăn.

Sơn Trà nói xong, Tạ Tri Viễn đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, thu hồi nét mặt nhu tình, bế cô lên giường nằm, đắp, chỉnh chăn bông cho cô.

"Yên tâm, anh đã chuẩn bị xong hết rồi, em mệt mỏi thì ngủ trước đi, sáng hôm sau anh gọi em dậy."

Sơn Trà gật gật đầu, vô cùng yên tâm giao hết tất cả sự tình cho Tạ Tri Viễn, bản thân quay đầu ngủ trước, chờ lúc hôm sau tỉnh dậy, Tạ Tri Viễn đã chuẩn bị xe đưa đón xong xuôi.

Trước khi đi Tạ Tri Viễn đã gọi điện thoại cho người nhà, bởi vậy khi hai người ngồi trên xe lửa, bà cùng Quản Văn Hoa đã đứng trước ga tàu hỏa chờ.

Vừa trông thấy Sơn Trà, Quản Văn Hoa lập tức tiến lên nắm tay cô, ánh mắt đảo qua một vòng trên bụng, nói: "Thật sự đã lớn hơn, tốt rồi, bây giờ chơi cũng đã chơi xong, kế tiếp cũng không thể đi loạn, mấy tháng mới có bầu nên chú ý trước sau, bụng càng lớn thì càng phải cẩn thận."

Sơn Trà cười cười gật đầu nói: "Dạ, dì nhỏ, cháu đã biết."

Bốn người cùng nhau về nhà, đặt hành lý xuống, Quản Văn Hoa ngay lập tức dẫn hai người đến bệnh viện, theo sát Sơn Trà làm kiểm tra.

Quản Văn Hoa đã liên hệ bác sĩ trong bệnh viện trước, Sơn Trà vừa đến, lập tức được dẫn đi thẳng đến phòng thăm khám kiểm tra sức khỏe.

Sơn Trà được người dẫn vào, Tạ Tri Viễn cùng Quản Văn Hoa ở bên ngoài chờ.

Quản Văn Hoa ngồi được một lúc, đột nhiên nhớ đến chuyện gì, vẫy vẫy tay bảo Tạ Tri Viễn tới đây.

"Tri Viễn cháu lại đây, dì có chút chuyện muốn hỏi cháu."

Tạ Tri Viễn thấy sắc mặt dì ngưng trọng, cũng trở nên nghiêm túc, gật đầu nói: “Dì, người có chuyện gì cứ nói."

Quản Văn Hoa nhìn Tạ Tri Viễn, nhỏ giọng hỏi: “Nếu Sơn Trà chỉ sinh một đứa bé, cháu có ý kiến hay không?”

Hiện tại quốc gia đã bắt đầu thực hiện kế hoạch hóa gia đình, Quản Văn Hoa làm công tác trong chính phủ, một mặt hy vọng Sơn Trà thực thi đúng chính sách một con, về phương diện khác, là người từng trải, bà biết sinh con không phải chuyện đơn giản, giống như đi một vòng quanh quỷ môn quan, vì vậy, bà muốn hỏi Tạ Viễn Chi, xem anh có ý kiến gì với việc sinh mấy đứa trẻ không.

Sơn Trà là cháu ngoại bà vất vả tìm về, ngoại trừ ở Thanh Thủy Loan có một Tưởng Vệ Quốc không đáng tin cậy, bà chỉ còn một giọt máu huyết thống này, vậy nên Quản Văn Hoa luôn ưu tiên vì Sơn Trà suy xét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.