Tốc độ của Trương Hỉ Muội còn nhanh hơn Sơn Trà tưởng, có lẽ là muốn mau chóng may đồ xong để kiếm được năm mươi đồng tiền này, bởi vậy nên chỉ tốn thời gian nửa tháng, đã làm xong hết mọi công việc mà Sơn Trà giao cho cô ấy.
Tay nghề của cô ấy khá thành thục, cho nên đồ may ra cũng rất chuẩn chỉnh, lúc giao cho Sơn Trà còn sợ Sơn Trà không hài lòng.
“Em xem thử đi, có chỗ nào không hài lòng thì em cứ nói với chị, chị sẽ đi sửa lại.” Trương Hỉ Muội nhìn chăm chăm vào mặt Sơn Trà, vẻ mặt có chút căng thẳng.
Dù sao đây chính là năm mươi đồng tiền đó, nếu như làm không được tốt, cô ấy cũng sẽ ngại không dám nhận.
Sơn Trà nhìn xem kỹ lưỡng, không có vấn đề gì, chờ cô trở về sẽ ghép nối gia công một chút, là có thể đưa đến chỗ của Lý Thu Vân rồi.
“Khá tốt, không thành vấn đề"
Sơn Trà chia lại cho Trương Hi Muội số tiền còn lại, Trương Hi Muội cầm lấy đếm vài lần mới thật cẩn thận mà cất vào trong túi, thật ra không phải cô ấy không tin tưởng Sơn Trà, mà là dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô ấy kiếm được nhiều tiền như thế chỉ trong thời gian ngắn, cho nên vui sướng cực kỳ.
Trương Hi Muội kiếm được năm mươi đồng tiên, trong lòng vui vẻ, giữa trưa nói thế nào cũng muốn giữ Sơn Trà ở lại nhà ăn cơm.
“Chị có phơi thịt khô, có thể xào thịt cho em ăn, em cũng đừng đi về vội.”
Sơn Trà xua xua tay: “Không được, Tri Viễn ở nhà đã làm xong cơm rồi, còn đang chờ em trở về nữa.”
Trương Hỉ Muội khen ngợi từ tận đáy lòng: “Tiểu Tạ thật đúng là biết thương em, hai em quả thật đúng y như trong sách nói cái gì mà tài sắc.
“Trai tài gái sắc.”
“Đúng, chính là trai tài gái sắc, tóm lại là rất xứng đôi nhau.
Hai người đang nói, cửa lớn nhà Trương Hỉ Muội bị người gõ vang lên, ra ngoài vừa thấy, thì ra là Tạ Tri Viễn.
“Chú nhìn chú đi, xa có chút như thế mà còn sợ vợ đi lạc nữa hay sao, lại còn cất công tới đón nữa” Trương Hi Muội trêu chọc nói.
Tạ Tri Viễn nhìn nhìn sơn trà, có chút ngượng ngùng cười cười, giải thích nói: “Em xuống ruộng hái rau, nghĩ hai người chắc là nói xong rồi, cho nên thuận tiện tới đây gọi một tiếng.”
Trương Hỉ Muội không tin, đây rõ ràng chính là vợ chồng son mới cưới bám dính lấy nhau không nữ rời mà.
Nhưng cũng không nói toạc ra “Thôi được rồi, vậy chị cũng không giữ Sơn Trà ở lại ăn cơm nữa, hai em mau trở về đi thôi."
Tạ Tri Viễn khẽ gật đầu, tự giác xách đồ vật trên tay mình, để cho Sơn Trà hai tay trống trơn đi theo anh, cùng nhau về nhà.
“Đậu que hai ngày nay lớn lên kha khá rồi, anh hải một ít về xào ăn.”
Sơn Trà sờ sờ cằm: “Em muốn ăn mì hầm thịt, ngày mai đi xã Cung Tiêu Xã bên kia mua một ít thịt đi."
Tài nghệ nấu mì của Tạ Trị Viễn là tuyệt nhất, vừa vặn lại có đậu que, lại mua thêm ít thịt ba chỉ nạc mở đan xen, nấu mì hầm chắc chắn sẽ rất ngon.
Mùa hè thời tiết nóng, thịt chỉ có lúc buổi sáng mát mẻ mới có, lượng cung cấp còn rất ít, nếu như dậy muộn, thì thường sẽ không mua được.
Sơn Trà lại đột nhiên tâm huyết dâng trào: “Em đi cùng với anh cho.”
Từ sau khi cô đến nơi này, cô gần như chưa từng dậy sớm bao giờ, chỉ có vài lần là do bị người đáng ghét đánh thức một cách bị động, lúc này nghe Tạ Tri Viễn nói muốn dậy sớm mua thịt, cô đột nhiên tinh thần tỉnh táo, muốn cùng nhau dậy sớm một lần, cũng muốn ngắm mặt trời buổi sáng lúc sáu bảy giờ.
Sơn Trà nguyện ý đi với cùng mình, trong lòng Tạ Tri Viễn cực kỳ vui sướng, anh gật gật đầu: “Vậy buổi sáng ngày anh sẽ gọi em."
Tuy nói muốn dậy sớm, nhưng tới khi thật sự phải dậy sớm, Sơn Trà lại dậy không nổi, chôn đầu ở trong chăn, mặc cho Tạ Tri Viễn gọi có vài tiếng, cô cũng không muốn nhúc nhích.
Tạ Trí Viễn đã sớm chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn chờ Sơn Trà rời giường, thấy cô không muốn dậy, lại vỗ về người cô: “Dậy không nổi thì cứ ngủ đi, anh đi trước, lần sau sẽ đưa em đi."
Sơn Trà vừa nghe, lại duỗi tay lập tức giữ chặt cánh tay của Tạ Tri Viễn, tiếng nói mang theo dày đặc buồn ngủ.
“Không được, hôm nay em nhất định phải đi."
Nhìn dáng vẻ rất muốn đi nhưng lại thật sự dậy không nổi của cô, Tạ Tri Viễn ngẫm nghĩ trong chốc lát, sau đó đột nhiên khom lưng xốc chăn lên, ôm ngang Sơn Trà lên.
Ửng đỏ mặt nói: “Vậy để anh ôm em di."
Sơn Trà “Phụt” cười một tiếng, cười đến tỉnh cả ngủ, mở to mắt nhìn khuôn mặt có chút ngượng ngùng của Tạ Tri Viễn, hỏi: “Thế nhở đâu bị hàng xóm nhìn thấy thì làm sao đây?"
Tạ Tri Viễn bên tai hồng lên, đôi mắt lại rất sáng: “Thấy thì cứ thấy, anh ôm là vợ của mình, cũng không phải là ôm vợ của người khác”
Sơn Trà:...
Hai người hi hi ha ha cười đùa trong chốc lát, Sơn Trà cuối cùng cũng không có mặt mũi mà để cho Tạ Tri Viễn ôm cô ra cửa, nếu như đây đang là đời sau, cô chắc chắn mắt cũng không chớp một cái, nhưng thời buổi này nếu như không muốn bị nước miếng của đám người trong thôn này dìm cho chết đuối, thì tốt nhất vẫn là đừng nên chơi trội như thế.
Sơn Trà mặc quân áo áo chỉnh trang sạch sẽ xong thì cùng với Tạ Tri Viễn đi ra cửa.
Khoảng cách đến xã Cung Tiêu cũng không quá xa, đi một lát là đến, Sơn Trà cũng không để cho Tạ Tri Viễn đến nhà người khác mượn xe đạp.
Trong thôn đều là đường đất, đi một thời gian ngắn còn đỡ, nhưng đi lâu một chút thì sẽ bắn hết cả ống quần, Sơn Trà không quen cũng không quá muốn, bởi vậy nếu gặp đường nào hơi xa một chút, Tạ Tri Viễn đều sẽ đến trong nhà bạn bè mượn xe đạp chở cô đi.
Nhân duyên của anh thiếu, ngày thường cũng không thiếu giúp người ta làm việc, người ta cũng rất vui lòng cho anh mượn.
Nhưng chuyện này xem ở trong mắt của đám người thích buôn chuyện trong thôn kia, đều lại không khỏi xảy ra một trận quở trách, nói Sơn Trà kênh kiệu, biết rõ điều kiện trong nhà không tốt, còn bướng bỉnh muốn ngồi xe đạp gì chứ.
Bọn họ nói thì kệ bọn họ, Sơn Trà vào tai này ra tai kia, một câu cũng không nhớ kỹ.
Cô biết những người này một ngày ăn no không có việc gì làm, ngoại trừ khua môi múa mép buôn chuyện linh tinh ra thì cũng không có chuyện khác làm.
Chỉ tiếc là buôn chuyện về ai chứ về Sơn Trà thì quả thật là nhầm người rồi, bọn họ cho rằng Sơn Trà nghe xong sẽ hổ thẹn mất mặt từ đây cụp đuôi làm người sao?
Đừng có hòng, cô kênh kiệu thì sao? Kỳ cục thì lại thế nào? Cũng chẳng phải là sống với bọn họ, quản cái quái gì chứ.
Nếu không phải bây giờ mua xe đạp còn phải có phiếu, cô đã lập tức đến trong thành mua một chiếc cho Tạ Tri Viễn rồi, để anh đạp xe mỗi ngày lại cô đi, xem những người đó còn có thể nói cái gì.
Dọc theo đường đi không khí tươi mát, gió nhẹ khẽ thổi, không hề có sự khô nóng như lúc giữa trưa, còn rất mát mẻ, chưa tới một lát đã tới nơi.
Chỗ mua đồ này cũng có không ít người, có điều phần lớn toàn là tới mua mấy thứ đầu muối tương dấm linh tinh gì đó.
Chỗ bán thịt ở xã Cung Tiêu chỉ ở trên một cái sạp, bởi vì lượng cung ứng mỗi ngày không nhiều lắm cũng không cần phiếu, có điều người mua vẫn không có quá nhiều, chủ yếu là không phải dịp gì quan trọng trong năm thì mọi người cũng đều không nỡ mua.
Sơn Trà không muốn bị dính dầu mỡ, để cho Tạ Trị Viễn đi lên mua thịt, còn mình thì ở xa xa tìm chỗ có bóng cây chờ.
“Chú Căn Tử, phiền chú cắt cho cháu chỗ này với ạ.”
Trên sạp còn lại đúng một miếng thịt ba chỉ cuối cùng loại mà Sơn Trà muốn ăn, Tạ Tri Viễn không chút suy nghĩ, muốn mua hết.
Kết quả anh vừa mới dứt lời, phía sau lại chạy chậm tới một người, oang oang đi tới kêu lên: “Chỗ này cho tôi, tôi muốn."