Lúc Sơn Trà và Tạ Tri Viễn cùng đi vào trong thành, mới nghe anh kể lại chuyện sáng sớm tinh mơ Tưởng Ngọc Trân tới tìm anh nói bậy về mình.
Nghe Tạ Tri Viễn kể xong những lời chặn họng với cô ta, Sơn Trà lập tức nhịn không được mà nở nụ cười.
" Sao thế? Có phải anh nói không tốt phải không?" Tạ Tri Viễn nghe cô ở phía sau cười, lập tức có chút căng thẳng quay đầu nhìn cô.
Sơn Trà khích lệ nói: " Tốt, anh nói rất rất tốt."
Đây đâu phải là trực nam không biết nói chuyện chứ, rõ ràng là cao thủ cực kỳ biết ăn nói không những thế là lẽ còn đủ sâu cay sắc bén mà.
Quả nhiên ở chung với cô được mấy ngày nay đã bị cô dạy hư rồi.
"Nếu về sau chị ta còn tớ tìm anh anh cứ văc lại chị ta như thế."
Vẻ mặt Tạ Tri Viễn nghiêm túc gật đầu, bà xã nói gì thì chính là cái đó.
Hai người vào thành giao hàng lại hàng của Lý Thu Vân cho cô ấy, sau khi cô ấy kiểm tra xong xuôi thấy không có vấn đề gì liền đưa nốt tiền tháng đầu tiên cho Sơn Trà.
Thời buổi này chưa có thẻ ngân hàng cầm cả 300 đồng tiền ở trên tay như thế trông đúng là không ít.
Sơn Trà cầm tiền trước tiên đi mua chút đồ tới cho ba mẹ của Vương Ái Hồng, Vương Ái Hồng liên tục xua tay nói không cần, còn mắng cô quá khách sáo Sơn Trà lại kiên trì để đồ ở lại.
"Cậu đừng vội từ chối, tớ còn có việc muốn làm phiền cậu nữa đó."
Vương Ái Hồng ôm lấy cánh tay Sơn Trà:" Cậu nhìn cậu đi, mới gả đi có mấy ngày thôi, đã nói chuyện với tớ xa lạ khách sáo như thế thật đúng là làm cho người ta đau lòng mà."
Cô ấy làm bộ làm tịch bụm mặt giả vờ bày ra dáng vẻ đau lòng, Sơn Trà không vạch trần đầu ngón tay chọc về phía nách cô ấy một cái, cô ấy lập tức tự mình chịu thua, bật cười khanh khách.
"Được rồi, không náo loạn nữa cậu có chuyện gì cứ nói thẳng ra với tớ là được."
Cô ấy có không ít bạn bè, Sơn Trà coi như là thời gian kết giao ngắn nhất trong số đó, nhưng lại là người mà trong lòng cô ấy thích nhất, chủ yếu là vì Sơn Trà thông minh, tài giỏi hiểu biết nhiều, người như vậy luôn là không thiếu người thích.
Sơn Trà đúng đắn hơn:" Hôm nay chúng tớ muốn ở nhờ nhà cậu một đêm, không trở về nữa buổi sáng ngày mai ngồi xe đi một chuyến tới đến An Thành."
Vương Ái Hồng vừa nghe nổi lên hứng thú:" Hai người muốn vào thành sao?"
Sơn Trà gật gật đầu, cô cũng chưa hài lòng với một tháng kiếm được hơn 300 đồng tiền như vậy. Tuy rằng Vương Ái Hồng và Lý Thu Vân bọn họ đều nói tay nghề của cô tốt, nhưng mà cô vẫn muốn tự mình đến cửa hàng bách hóa lớn ở An Thành xem thử, tìm hiểu một chút thị trường bây giờ nhân tiện lại xem thử có thể mua được vật liệu khác hay không, làm một vài món đồ khác không giống bình thường.
Như vậy những nội y mà cô làm hiện tại kia đều mới chỉ là cấp độ nhập môn, đời sau còn có nhiều kiểu nội y xinh đẹp xa hoa hơn không biết bao nhiêu lần, nếu như cô muốn làm thì nhất định phải đi xem tham khảo thử.
Tuy rằng Vương Ái Hồng không biết Sơn Trà định vào trong thành phố làm gì nhưng vẫn lập tức đồng ý với cô.
Từ trấn trên đến An Thành chỉ có hai tuyến xe một ngày, buổi sáng đi buổi tối trở về, chuyến đi buổi sáng kia còn rất sớm nếu là xuất phát từ trong thôn sợ là bốn năm giờ đã phải rời giường Sơn Trà thật sự dậy không nổi, trấn trên thật ra có nhà khách nhưng ở qua đêm còn phải cung cấp các loại giấy tờ chứng nhận, nếu không Sơn Trà sẽ không làm phiền Vương Ái Hồng.
Vương Ái Hồng thì lại rất vui vẻ, một nhà bọn họ đều luôn nhiệt tình hiếu khách, nhất là khi người đó còn là Sơn Trà, cô ấy đương nhiên là cực kỳ sẵn lòng: "Được chứ, dù sao ở nhà tớ có rất nhiều phòng trống, để lát nữa tớ sẽ dọn dẹp một chút cho cậu."
Vương Ái Hồng dọn chăn đệm giường xong, thì dọn dẹp lại sạch sẽ phòng trống trong nhà cho Sơn Trà và Tạ Tri Viễn, buổi tối chờ ba mẹ Vương Ái Hồng trở về còn đặc biệt đi mua thịt về làm đồ ăn ngon cho đôi vợ chồng son.
Người một nhà vô cùng náo nhiệt ngồi cùng nhau ăn cơm, sau đó thì từng người về phòng ngủ.
Lần đầu tiên Sơn Trà ngủ trong nhà người khác, vốn còn đang có chút không quen kết quả chờ Tạ Tri Viễn rửa chân lên giường xong, chưa tới một lát cô đã ở trong tiếng hít thở của anh ngủ mất còn ngủ cực kỳ ngon lành yên ổn.
Sáng sớm hôm sau, ba mẹ Vương Ái Hồng rời giường đến cửa hàng làm buôn bán, thuận tiện còn để lại cơm sáng ở trong nồi cho đám Sơn Trà. Sơn Trà và Tạ Tri Viễn rời giường thì ăn cơm sáng, xong rồi đi ra quốc lộ ở trấn trên để lên xe đi An Thành.
Chỗ kia tuy rằng gọi là nhà xe nhưng trên thực tế chỉ là cấm ở trên đường một tấm biển, người chờ xe kẻ đứng người ngồi xổm đông đảo ở xung quanh, ngay cả một cái ghế ngồi cũng không có.
Con đường này vẫn là đường đất bởi vì hàng năm có xe đi lại nhiều cho nên nhìn khắp nơi đều khá bẩn bẩn xám xịt.
Sơn Trà vừa đến nơi đã nhìn không được mà khẽ nhíu mày cúi đầu nhìn nhìn giày của chính mình.
Lúc đi cô xỏ một đôi giày vải dây thun màu trắng sạch sẽ, lúc này đế giày cũng đã bị bôi đất khắp nơi làm cho biến thành màu vàng nhìn cực kỳ không thoải mái.
Sớm biết như vậy thì đã không đi đôi giày trắng này rồi.