“Ông thấy chưa, tôi đã nói cô bé sẽ không đồng ý mà.”
Sơn Trà bên này vừa mới nói xong, cánh cửa của văn phòng đã lại bị người đẩy ra, Vương Mộng Quân vẻ mặt vui mừng đi vào trong, đi đến trước mặt Sơn Trà cười vỗ vỗ tay cô.
Lục Xuyên Bình cũng là vẻ mặt tán đồng.
Ông ta thấy Sơn Trà tuổi còn nhỏ, tuy rằng dáng vẻ xinh đẹp làm người ấn tượng khắc sâu, nhưng hoàn toàn không cảm thấy cô có gì khác biệt, đáng cho Vương Mộng Quân cứ luôn miệng đề cử với ông ta.
Cho đến lúc này Sơn Trà nói ra lời này, ông ta mới phát hiện cô gái nhỏ này thật đúng là không giống với những cô gái không rành sự đời khác.
Cô quả thực giống như là một người nhạy kinh doanh trời sinh, không có năng lực xuất chúng, mà tư duy logic cũng cực kỳ rõ ràng.
Quan trọng nhất đó là phẩm chất đạo đức của cô cũng đáng quý, lúc Vương Mộng Quân nói với ông ta, ông ta còn nghĩ mình vừa nói ra lời đề nghị, chắc hẳn là cô bé này sẽ khẳng định không nói hai lời mà đồng ý, không nghĩ tới cô thật đúng như lời Vương Mộng Quân nói, không chút suy nghĩ mà lập tức từ chối.
Ông ta ha ha cười hai tiếng, khen tặng nói: “Vẫn là ngài nhìn người chuẩn hơn.”
Vương Mộng Quân phất phất tay: “Tôi chỉ là đề cử cho ông, ông quyết định như thế nào tôi cũng mặc kệ, tôi tới đây là để xem mấy người nói xong hay chưa thôi, nói xong rồi thì sẽ đưa cô bé đi, nếu hai người còn chưa nói xong, vậy tôi sẽ đi ra ngoài chờ trước.”
Trong lòng Lục Xuyên Bình cũng đã sớm có chủ ý.
“Như vậy đi, nếu đồng chí nhỏ Sơn Trà nói bây giờ chưa được, vậy thì kiến nghị này của tôi cứ giữ lại trước, chờ lúc nào cô cảm thấy có thể, chúng ta lại thương lượng, cô thấy như thế nào?”
Đề nghị này quả thực đối với Sơn Trà trăm lợi mà không có hại, vì thế mà ở trước mặt Vương Mộng Quân đã thành lập quan hệ hợp tác này, chỉ chờ Sơn Trà lúc nào đồng ý gật đầu là được.
Đối với bất kỳ ai mà nói, đây đều là một chuyện tốt bầu trời rớt xuống bánh có nhân.
Sơn Trà nghe ông ta nói như thế, cũng không hề ngượng ngùng, đề nghị tốt như thế, cô nói thêm nửa câu nữa cũng sẽ đều có vẻ cô không biết điều.
Đơn giản chuyện này cũng không có gì để làm bộ làm tịch, bây giờ cô không làm được là sự thật, nếu Lục Xuyên Bình đồng ý cho cô thời gian, vậy thì cô chắc chắn sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để đẩy nhanh tiến độ, nhanh chóng nhận đơn hàng lớn này của ông ta.
“Đương nhiên có thể, còn phải cảm ơn giám đốc Lục ưu ái.”
Lục Xuyên Bình cười ha ha: “Đồng chí này nhỏ tuổi nhưng bản lĩnh lại không nhỏ, bây giờ An Thành đang đẩy mạnh ủng hộ công ty tư nhân, nếu cô có ý tưởng, có thể thử suy xét về mảng này xem sao.”
Sơn Trà nói một hiểu mười, cũng không nói cho Lục Xuyên Bình cô cũng nghĩ như thế, gật gật đầu, lại nói vài câu khách sáo, sau đó chào tạm biệt với Lục Xuyên Bình.
Lục Xuyên Bình đi theo tiễn Vương Mộng Quân đến cổng lớn của trung tâm mua sắm, lại tìm người tới sắp xếp chuyện của Vương Ái Hồng.
“Hiện tại là cô ấy tới phụ trách quản lý nhân viên bên trong trung tâm mua sắm, các cô đợi lát nữa về làm thủ tục, trực tiếp đi tìm cô ấy là được.”
Trương Đức Bảo bị bế đi rồi, đổi người mới chính là một người phụ nữ ba bốn mươi tuổi, tên là Hàn Quyên, thoạt nhìn là người rất dễ ở chung.
Vương Ái Hồng biết đây về sau chắc chắn sẽ là người phụ trách quản lý cô ấy, nhanh chóng ngọt ngào gọi hai tiếng.
Tuy rằng Hàn Quyên không quen biết Sơn Trà, nhưng lại đã sớm nghe nói về chuyện của cô, cũng biết nguyên nhân sở dĩ mình được thăng lên tới làm vị trí này, mặc dù Sơn Trà tuổi còn nhỏ, cô ấy cũng không hề chậm trễ, cười chào hỏi với hai người, nói với bọn họ sau này cứ đến chỗ nào tìm mình xong, mới nói một câu với Lục Xuyên Bình rồi đi về.
“Vậy nếu mọi người còn có việc gì, thì tôi cũng không làm trễ nải thời gian nữa.” Lục Xuyên Bình thấy dáng vẻ Vương Mộng Quân giống như còn có chuyện muốn nói với Sơn Trà, cũng không ở lại lâu thêm.
Lục Xuyên Bình rời đi, Sơn Trà lập tức nói ngọt đứng ở trước mặt Vương Mộng Quân: “Cảm ơn dì đã nói chuyện giúp cháu ở trước mặt giám đốc Lục, nếu dì không chê, cháu mời dì ăn một bữa cơm nhé.”
Sơn Trà với Vương Mộng Quân chẳng qua mới chỉ gặp mặt một lần, hai người nghiêm túc mà nói thì cũng không có giao thoa gì, chính cô cũng chưa nghĩ ra vì sao Vương Mộng Quân lại sẵn lòng giúp đỡ cô như thế.
Có điều tuy rằng không biết nguyên nhân nhưng mà cô vẫn rất biết ơn Vương Mộng Quân.
Cho dù không có thứ gì có thể lấy ra được đến tay, nhưng mà mời người ta ăn một bữa cơm vẫn là chuyện nên làm, cũng không biết Vương Mộng Quân có đồng ý hay không.
Vương Mộng Quân vừa nghe cô nói như thế, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, hỏi: “Được thôi, cháu muốn mời dì ăn gì nào?”
Vương Ái Hồng ở bên cạnh sốt ruột thay cho Sơn Trà, các cô nợ người ta một đại ân lớn như thế, tuy là Vương Mộng Quân tự nguyện, nhưng bữa cơm này nếu Sơn Trà đã mở miệng muốn mời, vậy thì chắc chắn không thể mời cái gì mà người ta không ưng rồi.
Nhưng vấn đề đó là, Vương Mộng Quân có thân phận như vậy, có thứ đồ ăn gì mà chưa từng ăn qua, các cô có thể đi chỗ nào tìm sơn hào hải vị cho người ta đây?
Vương Ái Hồng sốt ruột, Sơn Trà lại một chút cũng không nóng nảy, cô thần thần bí bí mà dẫn hai người vào một con hẻm nhỏ, vừa đi vừa nói chuyện: “Yên tâm, chắc chắn là thứ mà dì thích.”
Vương Ái Hồng càng sốt ruột, các cô mới quen người ta được bao lâu chứ, sao Sơn Trà lại biết người ta thích cái gì được?
Huống chi ngõ nhỏ này có thể có gì ăn ngon? Không nên vào khách sạn lớn của An Thành sao?
Vương Mộng Quân lại khá hứng thú với lời nói của Sơn Trà, muốn xem thử thứ mà Sơn Trà nói bà ấy nhất định sẽ thích rốt cuộc là cái gì.
Hai người đi theo Sơn Trà xuyên qua vài con ngõ nhỏ, cuối cùng đi tới phía trước một cánh cửa bề ngoài thoạt nhìn phổ phổ thông thông không có bất kỳ chỗ đặc biệt gì, bên ngoài đầu cửa bày hai cái bàn, tuy rằng lau cũng coi như là sạch sẽ, nhưng cũng đã cực kỳ cũ nát.
Trước cửa còn bày một cái nồi to, trong nồi nấu gì đó ngửi rất thơm, không cần nhìn cũng biết bên trong chắc chắn là canh thịt dê.
Vương Ái Hồng nhìn mà lập tức căng thẳng, lần này mời khách quý giống như Vương Mộng Quân ăn cơm, không đến khách sạn lớn ở An Thành thì thoo, sao lại ngay cả một tiệm cơm có tiếng cũng không đi? Canh thịt dê này tuy rằng ngửi thơm, nhưng cũng không phải là thứ hiếm lạ gì? Như vậy thì bà ấy có thể thích sao?
Cô ấy còn đang thấp thỏm nghĩ, đã thấy ánh mắt Vương Mộng Quân sáng lên: “Canh thịt dê này ngửi rất hương nha, sao dì lại không biết An Thành này còn có canh thịt dê có hương vị chính tông như thế chứ? Đi, mau vào nếm thử xem nào.”
Vương Ái Hồng lập tức ngạc nhiên mà trợn tròn mắt.
Sơn Trà thật đúng là thần thánh mà, đến cùng thì sao cô lại biết Vương Mộng Quân thích canh thịt dê?