Sơn Trà đã sờ đúng sở thích của Vương Mộng Quân, đưa mọi người vào cửa hàng nhỏ chỉ có tổng cộng ba cái bàn nhỏ này.
Ông chủ là người đàn ông trung niên có chút khẩu âm phương bắc, vừa nhìn thấy Sơn Trà đã cười hỏi: “Ái chà, cô bé lại tới rồi đấy à? Lần này đối tượng của cháu không tới cùng hay sao?”
Sơn Trà không nghĩ tới bản thân cũng chỉ tới có một lần, vậy mà ông chủ vẫn còn nhớ rõ, cô trả lời: “Đúng vậy, anh ấy không có tới, con dẫn bạn của con tới ăn.”
Ông chủ hỏi bằng tiếng địa phương An Thành: “Được rồi, canh thịt hay vẫn là dương tạp?”
Sơn Trà còn chưa nói thành lời, Vương Mộng Quân đã mở miệng nói tiếp.
Bà ấy mở miệng và cũng nói bằng một ngôn ngữ địa phương tương tự như của ông chủ, nhưng nó không tục tằng giống như ông chủ, mà mang theo một hương vị nhẹ nhàng và độc đáo.
“Canh thịt đi, lại cho thêm chút thịt dê xào, có bánh hay không?”
Ông chủ vừa nghe cũng lắp bắp kinh hãi.
“Có, đều có, vậy mà không nhìn ra, hoá ra đây còn là đồng hương.”
Vương Mộng Quân nhìn Sơn Trà liếc mắt một cái, cười rộ lên.
“Đúng vậy, rất nhiều năm không có ăn qua hương vị quê nhà.”
Ông chủ lại là cười: “Vậy bà đã tới đúng chỗ rồi, cửa hàng này của tôi tuy rằng thời gian không dài, nhưng hương vị thì tôi dám cam đoan, nhất định là hương vị chân thực nhất trong toàn bộ An Thành.”
Hai người hàn huyên một hồi với nhau, làm cho Vương Ái Hồng đang xem cảm thấy líu lưỡi, đối với Sơn Trà lại càng thêm sùng bái.
Trách không được trước khi tới Sơn Trà đã nói Vương Mộng Quân nhất định sẽ thích, hoá ra đồ ăn ở quán này chính là hương vị quê nhà của Vương Mộng Quân, nếu vậy còn có thể không thích được sao?
Nhưng đồng thời Vương Ái Hồng lại vô cùng tò mò, Sơn Trà không phải đến bây giờ cũng không biết thân biết phận thật sự của Vương Mộng Quân hay sao? Vậy rốt cuộc cô làm cách nào mà biết Vương Mộng Quân cùng quê với ông chủ này?
Ông chủ không biết thân biết phận Vương Mộng Quân nên một chút khẩn trương cũng không có, nói với người ta đến khí thế ngất trời, sau khi hàn huyên xong, lúc này mới đi làm canh thịt dê cho ba người.
Việc Vương Ái Hồng tò mò, Vương Mộng Quân cũng tò mò, bà ấy cũng nhịn không được mà hỏi: “Làm sao mà cháu có thể biết ông chủ này là đồng hương của dì thế?”
Sơn Trà chống cằm, chớp chớp mắt: “Khẩu âm của ông ấy rất nặng, lần trước khi cháu cùng với Tri Viễn tới đã nghe ra được, còn hỏi qua quê nhà của ông ấy.”
Vương Mộng Quân tò mò: “Vậy dì đây cũng có khẩu âm sao?”
Bà ấy rời khỏi quê nhà đã nhiều năm, khẩu âm quê nhà cũng còn cực nhỏ, bà ấy còn không cảm thấy chính mình có khẩu âm nữa đấy. Vậy mà cô nhóc này làm sao có thể nghe ra được?
Sơn Trà xua tay nói: “Cái đó quả thật không có.”
“Nhưng trên quả địa cầu ở trong phòng làm việc của dì, dì đã đánh dấu quê nhà của mình lên đó. Cháu cũng chỉ là trong lúc vô tình liếc mắt nhìn thấy nó, cũng vì thế mà cháu mới có thể đoán ra được.”
Vương Mộng Quân nghe thế không khỏi sửng sốt, sau đó lại nở nụ cười.
“Con bé này, đôi mắt vậy mà còn rất lợi hại.”
Vương Ái Hồng cũng nhịn không được ở trong lòng khen: Sơn Trà chẳng những lợi hại, mà lá gan cũng lớn, cô ấy khi ở trong phòng làm việc của Vương Mộng Quân kia chính là ho cũng không dám ho, càng đừng nói tới là đánh giá, hiện tại hỏi cô ấy bố trí ở trong căn phòng kia là gì thì cô ấy cũng hoàn toàn không nhớ rõ.
“Dì nhớ rõ cháu nói cháu là người của Vịnh Thanh Thuỷ sao?” Vương Mộng Quân đột nhiên hỏi.
Sơn Trà gật gật đầu.
“Dì có một người bạn hình như cũng là người của Vịnh Thanh Thuỷ, có điều hiện tại lại không ở An Thành, chờ khi người bạn đó của dì trở lại nếu như có rảnh, dì sẽ mang các cháu đi gặp mặt.”
Lần đầu tiên bà ấy nhìn thấy Sơn Trà đã rất thích cô rồi, lúc trước còn không biết vì cái gì, sau lại phát hiện Sơn Trà thông minh thật ra lại rất giống với một người bạn của mình, không riêng gì thông minh giống nhau mà lớn lên cũng có chút giống nhau nữa, lúc này mới đối với Sơn Trà đặc biệt chú ý hơn chút.
Sơn Trà cho rằng đây đều là lời khách sáo của Vương Mộng Quân, vậy nên cô cũng không để ở trong lòng mà cứ tùy tiện gật gật đầu.
Vương Mộng Quân cũng không lại nhiều lời, lại đợi trong chốc lát sau, đồ bọn họ muốn cũng đã được bưng lên rồi.
“Mau nếm thử xem, có phải là hương vị kia hay không nào.” Ông chủ đem đồ đặt ở trước mặt mấy người bọn họ, nhìn Vương Mộng Quân nói.
Hương vị canh thịt dê quả nhiên chính tông, làm cho Vương Mộng Quân cũng nhịn không được mà tán thưởng hai tiếng.
Quán ăn nhỏ này chính là lần trước khi vào thành Tạ Tri Viễn dẫn Sơn Trà tới, khi ăn Sơn Trà nghe ông chủ có khẩu âm phương bắc, cũng thuận miệng hỏi thêm hai câu, không nghĩ tới hôm nay vậy mà lại có chỗ dùng đến rồi.
Dù không thể đền đáp trọn vẹn ân tình của Vương Mộng Quân, nhưng cũng xem như đã gãi đúng chỗ ngứa, rốt cuộc hiện tại trong tay Sơn Trà không có bao nhiêu tiền, thật sự muốn muốn đi khách sạn lớn trong An Thành ăn một trận thì cô cũng không đủ sức.
Cơm nước xong Vương Mộng Quân lại cùng Sơn Trà hàn huyên một chút chuyện đơn đặt hàng của cửa hàng bách hóa, Sơn Trà đem ý nghĩ của chính mình nói đại khái một chút với bà ấy, nghe xong Vương Mộng Quân liên tục gật đầu.
“Cô bé này nhìn tuổi cháu không lớn, ý tưởng vậy mà lại rất nhiều, là một thiên tài, cháu cần phải chăm chỉ học thật tốt, không thể để mai một.”
Ý tưởng chẳng những nhiều còn nghĩ đến thật triệt để, đừng nói là người bình thường cho dù là người từng vào thành đọc quá sách vở, thì cũng không có thể nghĩ nhiều được giống như cô, cũng chưa chắc có thể chu toàn giống như vậy.
Một thiên tài giống như vậy nếu như cứ bị mai một ở thôn Tam Tuyền cái nơi thâm sơn cùng cốc thể này vậy cũng thật là đáng tiếc.
Sơn Trà nghe Vương Mộng Quân khen mình, cũng ngượng ngùng nhiều lời.
Rốt cuộc tuy cô nơi này ý tưởng nhiều, nhưng không ít đều là mượn trí tuệ của tiền nhân, cô thật sự là không dám kể công, lại không có biện pháp nói ra, chỉ có thể ngồi yên nghe Vương Mộng Quân khen mình.
“Dì vốn đang muốn hỏi một chút rằng cháu có muốn đi học hay không, nếu cháu cũng có ý như thế, dì đây cũng không khuyên, mọi con đường đều dẫn đến La Mã, nếu cháu đã có ý tưởng, vậy cứ làm theo suy nghĩ của bản thân là được.”
Vương Mộng Quân lúc này ngồi ở chỗ này, tuy rằng thân phận vẫn là thân phận cao không ai bì nổi, nhưng biểu tình lại ôn nhu giống như là trưởng bối của Sơn Trà, giáo dục cô như đang giáo dục con cái của mình.
Hai người lại ngồi ở tại chỗ hàn huyên cả nửa ngày, lúc này Vương Mộng Quân mới nói thời gian không còn sớm, bản thân còn có việc phải làm nên rời đi trước.
Sơn Trà và Vương Ái Hồng cùng nhau đưa người lên xe jeep, Vương Mộng Quân còn thăm dò hỏi các cô có muốn được đưa trở về cùng hay không.
“Không cần đâu, chúng cháu còn muốn đi dạo trong chốc lát, đến lúc đó chúng cháu nhờ xe trở về là được.”
Vương Mộng Quân cũng không có kiên trì, vẫy tay với hai người rồi cho tài xế đem xe rời đi.