Thập Niên 80 Phòng Bếp Nhà Tôi Thông Hiện Đại

Chương 32: 32: Tiểu Bội 2




Đồng hồ treo tường có kích thước rất lớn, nên dù được treo ở vị trí cao thì vẫn có thể nhìn rõ những chữ số được khắc trên đó.

Úy Nam nhìn thấy hàng trên cùng của đồng hồ treo tường có viết: Thứ Hai ngày 16 tháng 11 năm 2020.

Ở giữa là thời gian hiện tại: 19h59.

Thời gian bên dưới không phải là ngày âm lịch bình thường, mà là ngày tháng hiện tại ở niên đại Úy Nam xuyên đến: Thứ Hai, ngày 16 tháng 11 năm 1981.

Dòng dưới cùng của đồng hồ treo tường còn có một dòng chữ nhỏ: 14 ngày nữa.

Nhìn chiếc đồng hồ điện tử này, Úy Nam có chút sững sờ.

Cô không thể hiểu rốt cuộc điều này có ý nghĩa gì?Tại sao trên đồng hồ lại đồng thời hiển thị hai mốc thời gian ở hai thời đại mà cô đã và đang sống?Ngoài ra, dòng chữ còn 14 ngày nữa ám chỉ điều gì?Úy Nam suy nghĩ nửa ngày nhưng đến cuối cùng cô vẫn không nghĩ ra.

Vì thế, theo bản năng cô liền muốn đến gần để quan sát thật kỹ.

Không ngờ bước chân này lại khiến cô đột ngột tỉnh giấc.


Ngồi trên giường một hồi lâu, nhưng Úy Nam vẫn không thể nào bình tĩnh lại, trong đầu óc luôn suy nghĩ về 14 ngày đó.

Lúc này cô đã tìm ra một manh mối, con số này ám chỉ thời gian từ ngày mười sáu đến ngày ba mươi trong tháng.

Thế nhưng không biết vì nguyên nhân gì, Úy Nam lại cảm thấy khoảng thời này có ý nghĩa gì đó đặc biệt với cô.

Trong đầu Úy Nam tràn ngập những hình ảnh mơ hồ, như biến thành một chậu hồ nhão, càng suy nghĩ càng thêm rối bời.

Đồng thời, trong phòng cũng ngày càng lạnh, dù đã đắp chăn nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh đến thấu xương.

Không biết những chuyện xảy ra đang ám chỉ điều gì?Cũng có thể là ngày nghĩ gì đêm mơ đó.

Chính vì bản thân quá nhớ nhà, nên mới có thể nằm mơ thấy giấc mộng kỳ lạ cổ quái như vậy, căn bản không hề có hàm ý gì cả.

Úy Nam lắc đầu, thu hồi suy nghĩ, sau đó mặc quần áo rồi đi thẳng vào phòng bếp.

Quả nhiên, tuy rằng đêm qua cô ấy đã cẩn thận đậy kín bếp lò như những gì chị Ngụy đã hướng dẫn nhưng nó vẫn tắt.

Mấy khối than đá đều bị cháy thành màu xám trắng, nhưng lại không tỏa ra chút hơi nóng nào cả, nhìn qua thì chắc hẳn không phải chỉ mới tắt trong một thời gian ngắn.


Cô thở dài, dùng nước lạnh rửa mặt qua loa một chút.

Nhìn thức ăn thừa trên bàn đã đông cứng thành băng, cô thật sự không có cảm giác thèm ăn, vì thế Úy Nam chỉ đành nhịn đói đi ra ngoài.

Hôm qua, cô đã hẹn với bác sĩ Lăng hôm nay sẽ đến tiêm thuốc bổ sung chất sắt, vì thế sau khi ra cửa Úy Nam trực tiếp đi thẳng đến bệnh viện của nhà máy.

Thời điểm cô đến đó thì bệnh viện cũng vừa mở cửa, đầu tiên Úy Nam đi tiêm thuốc trước, sau đó mới đi đến phòng làm việc của Lăng Bách Lan.

Thấy cô đến, Lăng Bách Lan vẫy vẫy tay: “Đến sớm như vậy, em đã ăn sáng chưa? Chị có mấy cái bánh bao, em lại đây ăn hai cái lót dạ đi.

”Úy Nam theo bản năng muốn đưa tay sờ chiếc bụng đói meo của mình.

Cũng may cô vẫn còn tỉnh táo nên nhanh chóng lắc đầu: “Không cần đâu, Lăng tỷ cứ ăn đi, em đã ăn rồi, hôm qua chị Ngụy đã mua giúp em.

”Nghe nói Ngụy Thu Hà đã mua thức ăn giúp cô nên Lăng Bách Lan cũng không tiếp tục khuyên nhủ.

Cô ấy vừa thay quần áo vừa hỏi: “Em đã tiêm thuốc chưa? Nhớ phải uống thuốc đầy đủ.

”Úy Nam gật đầu, sau đó đặt lên bàn một túi nhỏ nấm hương khô mang từ nhà đến.

“Chị Lăng, đây là em mang từ quê lên, là em tự vào trong núi nhặt rồi phơi khô, em mang đến một chút biếu chị ăn lấy thảo.

”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.