“Tiểu Dạng, cái này ăn ngon ghê, con tự làm hả?”Trương Tuệ cảm thấy tay nghề nấu ăn của con gái ngày càng thuần thục, trong lòng vui sướng không thôi.
Đứa nhỏ này từ bé đã ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn so với những người khác.
Vài tuổi đã bắt đầu giúp đỡ bà làm việc nhà, khuyết điểm duy nhất là thành tích học tập kém, còn lại thì không có chỗ nào để chê cho được.
Trương Tuệ nghĩ thầm, trên đời này không có đứa trẻ nào là hoàn hảo, kể cả cha mẹ cũng vậy.
Tất cả đều phải thấu hiểu và thông cảm lẫn nhau thì mới tốt lên được.
Hoa Dạng mở ra cái nắp, lại lôi ra một chén mì lớn: ”Vâng, là con nấu đấy, còn một chén nữa, cha mẹ có muốn ăn thêm không?”Hoa Quốc Khánh cảm thấy mình ăn chưa đã thèm, nghĩ bụng ông có thể chứa thêm chén nữa, vì vậy liền la lên: “Cha muốn ăn.
”Thật ra năm vừa rồi nhà bọn họ cũng thường xuyên ăn mì lạnh, chỉ là không có ngon bằng Hoa Dạng nấu, Hoa Quốc Khánh tự cảm thấy mình cũng không có yêu cầu cao, ăn no là được.
”Hoa Quốc Khánh lại có chút không vui, rầu rĩ lên tiếng: “Bà ăn ít một chút, coi chừng béo phì cho bây giờ.
”“Tôi béo phì hồi nào hả, ông đang tự nói mình đúng không?”Kết quả, hai vợ chồng vốn không có yêu cầu cao đối với chuyện ăn uống, bây giờ lại vì một ngụm ăn mà tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, xém chút nữa lao vào đánh nhau.
Hoa Dạng đứng quan sát từ nãy tới giờ, khoé miệng khẽ run run, ăn ngon lắm sao, hai người đâu cần phải làm quá như vậy?Hoa Dạng không hề biết, cô quá xem thường tài năng nấu nướng của mình, cũng quá đề cao hai người kia.
Ngày thường vì bận rộn, hai vợ chồng không có sức lực và tinh thần để đặt vào chuyện nấu nướng.
Mùa hè thì càng tuỳ tiện hơn, trên cơ bản là ăn chút cơm canh cho xong bữa, thậm chí có khi còn không thèm nấu đồ ăn.
Bởi vậy chén mì lạnh trước mắt chính là mĩ vị tuyệt đỉnh đối với bọn họ.
Tình nghĩa vợ chồng gì đó tạm thời gác lại qua một bên.