[Thập Niên 80] Thời Niên Thiếu Của Yến Yến

Chương 11: Thiếu Niên Dưới Nắng Chiều (3)



Đây là thứ mà ba mươi năm sau không thể nào xuất hiện trong tầm mắt anh, chịu đựng qua năm tháng tôi luyện, sự ngây thơ ấy chắc chắn là vật hy sinh, Đồng thời còn mất đi dáng vẻ của thuở thiếu niên, cùng với sự thay đổi khí thế không hề chậm lại.

Chung Oánh tắt tiếng, ánh mắt hết sức xa lạ, nhưng gương mặt đó lại có nhiều cảm giác quen thuộc, tinh thần của cô liền chấn động, cũng không cách nào nói lên tiếng.

Nhìn tiểu ca thật kỹ, thật là một tiểu thịt tươi... Không, thân hình này... Thân hình này... Ách, thật tốt!

Yến tiên sinh vẫn là thật anh tuấn, vóc người vẫn duy trì rất tốt, khí chất mạnh mẽ và cao quý, nhưng dù sao cũng không còn trẻ.

"Cô là Chung Oánh sao?" Anh ta hỏi lại một lần nữa, giọng trong trẻo, so với giọng nói trầm thấp trong trí nhớ có chút khác biệt.

Chung Oánh không kiềm chế được nuốt nước miếng một cái, trong lòng giống như có một con sâu đang di chuyển, lắc một cái, lắc một cái, xoắn xuýt xoắn xuýt, có một cảm giác xung động khó cưỡng, trong đầu nháy mắt nhảy ra một trăm suy nghĩ, không một cái rõ ràng.

Cũng may cô còn nhớ mình là một cô bé mười lăm tuổi chưa thành niên, thất thần chốc lát lại điều chỉnh lại suy nghĩ, nhanh chóng thay đổi biểu cảm, ánh mắt vô tội, môi mấp máy: "Vâng, anh là?"

"Tôi là Yến Vũ, anh của Yến Thần."

"A." Chung Oánh ngẩng đầu lên, lưng thẳng tắp, nở một nụ cười cứng nhắc theo tiêu chuẩn lễ nghi hà khắc nhất, không có chút sơ hở, âm thầm tìm kiếm vị trí lên tiếng thích hợp, mở miệng giòn giả nói: "A, ra là anh Yến Vũ, thường xuyên nghe Yến Thần nói tới anh, sao anh lại ở đây, Yến Thần đâu?"

Yến Vũ đánh giá cô bé trước mặt, nở nụ cười ôn hòa: "Yến Thần chơi bóng rổ vừa mới về nhà, đang tắm, sợ em đợi lâu, nên để cho anh đi đến đón em vào."

"Được, vậy làm phiền anh Yến Vũ."

Yến Vũ đưa giấy ra vào, dẫn Chung Oánh vào đại viện quân đội. Anh đi bên phải cô, cao hơn cô một cái đầu, giữ khoảng cách cũng rất lịch sự.

Chuyển kiếp ba mươi ba năm, cô lại một lần nữa đứng bên cạnh chồng mình, đi bên cạnh anh lúc còn trẻ, anh cũng im lặng không nói, Chung Oánh cũng không thể nói trong lòng có suy nghĩ gì.

Cửa Tây phía sau đại viện, con đường nối thẳng vào khu thân nhân, được trám xi măng sạch sẽ, hai bên là những lùm cây được cắt tỉa gọn gàng, ngay ngắn, phía sau mới trồng cây tùng cùng cây ngọc lan, trên con đường đá hẹp để lại một vài chiếc lá rụng, một cây tùng lá kim không nhìn thấy được, quy chế quân đội cẩn thận xem không bỏ sót.

Bên trái con đường là tòa nhà thông tin liên lạc, bên phải là tường sau của tòa làm việc của bộ tư lệnh, có mấy nữ binh đi ngang qua, ánh mắt dừng lại trên người Yến Vũ, đi rất xa còn quay đầu lại nhìn. Chung Oánh nhếch miệng, âm thầm nghĩ, nhỏ như vậy đã bắt đầu hút người, anh ta rốt cuộc làm sao giữ vững được bốn mươi lăm năm chứ?

Nửa chặng đường đầu không ai nói với ai câu nào, sau khi vào khu thân nhân, Yến Vũ bắt đầu nhìn đồ trên tay cô, nói: "Em và Yến Thần học cùng lớp sao?"

Chung Oánh đang suy nghĩ tìm đề tài, nghe anh hỏi vậy, lập tức nói: "Học chung cấp hai, cấp ba thì không biết, thành tích của cậu ấy tốt như vậy, có thể vào lớp chuyên."

Yến Vũ mỉm cười: "Với thành tích đó cũng coi là tốt?"

Đây giống như là sự khinh bỉ miệt thị giành cho em trai, nhưng Chung Oánh muốn nịnh nọt cũng đành phải xin lỗi lương tâm, tiêu hóa hồi lâu mới chớp mắt nói: "Dĩ nhiên là không thể so với anh, nghe Yến Thần nói anh đã được cử đi đến học ở trường đại học trọng điểm, thật là lợi hại."

Anh nhướng nhướng mày, không lên tiếng.

Chung Oánh quyết định để cho anh ta bành trướng một chút, giả bộ là một cô gái ngây thơ: "Yến Thần nói anh định tham gia thi vào trường đại học, học sinh được cử đi không phải là có thể không cần thi sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.