[Thập Niên 80] Thời Niên Thiếu Của Yến Yến

Chương 12: Trong Đầu Chỉ Nghĩ Về Lợi Ích (1)



Quả nhiên, anh ta liền hất cằm, giọng thanh đạm: "Học sinh được cử đi, so với Trạng nguyên kì thi vào đại học vẫn là có khác biệt."

... Ra là anh là người như vậy Yến Vũ, giống như bàn chân gấu, bành trướng mọi thứ!

Chung Oánh nhàn nhạt hít một hơi, nhìn về gương mặt anh, trong miệng nói: "Khó trách Yến Thần lại hâm mộ anh như vậy, thật ưu tú, em tin Trạng Nguyên nếu không phải là anh thì không là ai khác."

Trong lòng vẫn đang suy nghĩ, người này vẻ ngoài cũng quá tuấn tú! Nhìn làn da căng bóng đó, sống mũi cao, lông mi dày, quai hàm đẹp đẽ, thật muốn thử một chút cảm giác.

Yến Vũ cười, gò má nhẹ nâng lên: "Đùa giỡn, vốn tỉnh nhiều người học bá như vậy, anh chưa chắc có thể đứng thứ nhất."

Chung Oánh tiếp tục nịnh nọt: "Đừng như vậy, anh chắc chắn sẽ được, em sẽ chờ anh Yến Vũ báo tin."

Hai người vui vẻ nói thêm mấy câu, quẹo qua một cái, rồi lại quẹo. Căn nhà của Yến gia ngay trước mặt. Bên ngoài cũng không khác biệt lắm là một căn nhà ba lầu, bên ngoài được ốp gạch đỏ, còn có một vườn hoa, chuyên cung cấp cho các quan chức quân sự chính trị và những người thủ trưởng đã về hưu sử dụng, so với ở niên đại này, thì tương đối xa xỉ.

Ở cửa sân đậu một chiếc ô tô màu đen, lính cần vụ của Tham mưu trưởng Yến cười khanh khách mở cửa xe, phía sau một người đàn ông trung niên bụng hơi phệ, đang đứng lấy đồ ra ngoài.

"Chú Quan, mọi người tới rồi." Yến Vũ kêu lên.

Người đàn ông quay đầu: “A, Tiểu Vũ, chúng ta vừa mới tới, lão đoàn trưởng xong việc chưa?"

"Sắp ạ." Yến Vũ nhìn Chung Oánh: “Em vào tìm Yến Thần đi, nó chắc ở lầu hai."

Chung Oánh đi ngang qua chiếc xe đen, thấy một người phụ nữ trung niên mặc một chiếc đầm da trời màu xanh, trên cổ đeo một vòng hạt trân châu, vui vẻ chào hỏi Yến Vũ.

Theo sau, một bóng người cũng xuất hiện ở cửa xe, Chung Oánh đi tới, không tiện quay đầu, ánh mắt mơ hồ nhìn thấy chiếc tất ren trắng và đôi giày da, cùng một bắp chân vừa trắng vừa nhỏ.

Đây không phải là lần đầu tiên Chung Oánh đến nhà họ Yến, cô bước vào theo thói quen. Vừa vào nhà, Chung Oánh đã đụng phải một người phụ nữ trung niên. Cô sững sờ một lúc, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng, một kiểu xưng hô khủng khiếp bị chặn lại nơi yết hầu. Nhờ vào sức mạnh tinh thần to lớn, cô nuốt cụm xưng hô đó xuống, nói nhỏ: “Bác Khúc ơi, con tới để tìm Yến Thần ạ.”

Hiển nhiên, tâm trạng của Khúc Hồng Tố-mẹ Yến Thần rất là tốt. Cách bà ăn mặc trông tràn đầy sức sống, còn cười nhiệt tình: “Oánh Oánh đến à con. Tiểu Thần ở trên lầu đấy, con lên trên ấy đi. Buổi tối ở lại ăn cơm nhé.”

“Dạ không được ạ. Con sang đưa đồ cho cậu ấy thôi, lát là về ngay. Cảm ơn bác Khúc ạ.”

Khúc Hồng Tố chỉ nói khách sáo một tiếng mà thôi. Bà ấy gật đầu, sau đó vội vàng chào đón khách. Chung Oanh đi lên cầu thang, Cô nhịn không được mà quay đầu lại nhìn hình bóng hơi béo của bà ấy. Mái tóc gọn gàng và bước đi mạnh mẽ hoàn toàn khác xa bà lão gầy gò, xanh xao, trầm lặng trong ký ức.

“Oánh Oánh, mau lên đây!”-Tóc của cậu trai trẻ ướt đẫm, cậu ấy đứng ở đầu thang, vẫy tay với cô: “Cái thẻ ra vào lần trước mình đưa cậu đâu? Lại làm mất nữa à?”

Sau hai mươi năm lăn lộn trong giới thượng lưu với tư cách con gái lớn nhà họ Hứa và con dâu cả nhà họ Yến, Oánh Oánh đã rèn luyện được đủ kỹ năng. Đặc biệt là trong các tình huống xã giao, ngụy trang là môn học quan trọng nhất. Trong lòng có thể đang nổi mưa to gió lớn nhưng ngoài mặt vẫn thờ ơ là kỹ năng cơ bản.

Cô che giấu cảm xúc hoảng hốt của bản thân một cách hoàn hảo, cười rạng rỡ: “Yến Thần, hôm nay nhà cậu mời khách nào đến mà ngay cả cửa cũng không cho cậu bước ra vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.