[Thập Niên 80] Thời Niên Thiếu Của Yến Yến

Chương 34: Tâm Bệnh Của Chị (2)



Cả căn phòng yên tĩnh trong nháy mắt. Ông Chung nhìn bà cụ rồi dạy dỗ: “Sao lại ăn nói như thế, ai dạy con ném đũa hả?”

Chung Tĩnh đứng dậy, xô ghế ra tạo thành tiếng “ầm” chói tai. Cánh tay vừa nhấc lên là muốn chỉ về phía ông Chung ngay.

Hai ba con cãi nhau trước mặt bề trên, có đẹp mặt không? Nếu cảnh này xuất hiện ở nhà họ Hứa, chắc chắn đã bị ông nội đuổi khỏi nhà từ lâu rồi.

Chung Oánh nhíu mi một cái. Cô vươn tay đè cánh tay Chung Tĩnh lại, giành nói trước: “Chị đứng lên làm gì? Kính rượu bà ngoại ạ? Ăn tết thì nói chuyện vui đi. Em Tuấn Tuấn thi khá tốt mà. Lần này con thi giữa kỳ cũng không tệ, đạt được hạng hai trăm sáu mươi lăm. Tổng cộng có hơn bốn trăm người, con hạ được một phần ba đó.”

Hai cô, cậu em họ phụt cười thành tiếng.

Chung Tĩnh giãy giụa. Chung Oánh vẫn túm cô ấy không buông, nói tiếp: “Bà ngoại ơi, bà đoán xem con muốn thi vào trường đại học nào?”

Cậu út biết cô đang tiến hành hòa giải nên nói thuận theo: “Trường cao đẳng Chu Châu à?”

“Không. Là trường đại học Thanh Hoa ạ.”

Lần nay, cả các bậc bề trên lẫn mấy người vai dưới đều nhịn không được mà cười ha ha. Khóe miệng đang kéo căng của ông Chung nhếch lên: “Cái con bé này, nằm mơ giữa ban ngày ban mặt cơ.”

Chung Oánh cười hi hi: “Con người phải luôn luôn có ước mơ mà. Hôm nay con thi được hạng hai trăm sáu mươi lăm, nói không chừng lần sau con có thể lọt vào top một trăm. Đương nhiên, cũng có thể con sẽ thi được hạng hai trăm sáu mươi sáu. Nhưng mà thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh. Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu nhân. Nghĩ thoáng ra một chút, không có thất bại sẽ không có tiến bộ!”

Cậu cả giơ ngón tay cái lên: “Thi chẳng ra làm sao nhưng nói thì rất đúng. Với tâm thái này của Oánh Oánh, sau này làm việc gì cũng sẽ thành công.”

Chung Oánh pha trò để chọc cười, rốt cuộc cũng làm cho bầu không khí dịu lại. Mấy người lớn rất nhạy bén, nhanh chóng thay đổi chủ đề, không nói về vấn đề học hành nữa. Chung Tĩnh trút bỏ thái độ kia, uể oải ngồi xuống.

Trong trí nhớ của Chung Oánh không hề có sự tồn tại của ông bà nội. Quê quán của ông Chung là ở vùng khác. Ông ấy phục vụ trong quân đội mười mấy, hai mươi năm tại Chu Châu, lấy vợ sinh con xong thì coi nơi đây là quê hương, xem mẹ vợ là mẹ ruột.

Lúc trước, khi trở về, bà ngoại đối xử với ông Chung khá tốt, ba người cậu cũng qua lại với ông ấy như em ruột thịt. Mối quan hệ tan vỡ từ sau khi mẹ qua đời. Chịu một trận đòn xong, ông ấy không dám bước qua cửa nhà mẹ vợ trong một thời gian dài.

Trước khi tới, Chung Oánh đã nhận ra nỗi băn khoăn của ông Chung. Cô đoán, ông ấy muốn hàn gắn mối quan hệ, thế nên dù bị đối xử lạnh nhạt thì ông ấy vẫn bày ra vẻ mặt niềm nở. Ông Chung không dám đến gần bà cụ, đồng thời luôn luôn chú ý tới sắc mặt bà. Tiếc thay, miệng lưỡi của ông ấy vụng về, sẽ chẳng nịnh nọt.

Đứa con gái lớn rõ ràng bị tẩy não sạch sẽ rồi. Cô ấy cực kỳ mất lòng tin vào ông Chung, sự tôn trọng cũng vì thế mà bay theo.

Sau khi ăn xong, Chung Oánh đi đến phòng Chung Tĩnh. Cô thấy cô ấy bày sách trên bàn, lúc lâu mới động một chút.

Chung Oánh ngồi ở bên cạnh trong chốc lát rồi mở miệng: “Chị ơi, ba có từng tỏ ý muốn tìm mẹ kế cho tụi mình không ạ?”

Chung Tĩnh lạnh mặt: “Ông ta dám!”

“Nếu ba chưa từng nêu ra, vậy thì tại sao chị lại khẳng định là có loại suy nghĩ này?”

“Nếu không có suy nghĩ ấy, thế ông ta nói chuyện với mấy người nữ đó làm gì?”

“Ba cũng nói chuyện với bác gái ở nhà ăn mà. Dựa theo cái này để phán đoán thì khỏi phải nói đến sức thuyết phục. Em cảm thấy ba rất đứng đắn.”

Chung Tĩnh cười khẩy: “Thế tại sao cái người mập của quầy bán quà vặt lại mang canh, mang cơm cho em? Vì sao nữ trợ lý lại tới bộ phận tìm ông ta? Không phải do ông ta gây nên à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.