[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 151: Nụ Cười Của Lục Tư Dĩnh Hơi Mờ Ám (2)



Đây chẳng phải là người đàn ông lần trước bị cướp ví, sau đó được cô ấy bắt cướp giúp và trả lại ví sao?

Trí nhớ của Lục Tư Dĩnh vốn đã rất tốt, với những người có vẻ đặc trưng, trí nhớ của cô càng tốt hơn.

Lần trước, người đàn ông này nhìn nho nhã yếu ớt, dáng người cao như vậy nhưng thể lực lại kém, không thể đuổi nổi tên cướp, chạy được hai bước đã thở hổn hển, đủ để chứng minh thể lực kém như thế nào.

Bây giờ nhìn tiếp, người đàn ông bị ngã xe đạp, bài kiểm tra bay tứ tung, anh ấy nhanh chóng bò dậy, vội vàng nhặt mấy bài kiểm tra kia lên, không quên cảm ơn người đi đường.

"Cảm ơn mọi người, cảm ơn rất nhiều."

Người đàn ông sắp xếp lại các bài kiểm tra, hơi cúi đầu cảm ơn những người đã giúp đỡ rồi nhấc xe đạp lên và rời đi.

Hình như lúc ngã bị trật chân, người đàn ông khập khiễng đẩy chiếc xe đạp, bước đi hơi chậm.

Lục Tư Dĩnh muốn lên giúp đỡ, nhưng cuối cùng cô ấy chỉ nhìn người đàn ông đi xa.

Hai người chỉ là tình cờ gặp nhau, lại không quen biết nên điều đó là không cần thiết.

Hơn nữa, người đàn ông hấp tấp như vậy, không biết đã trải qua những chuyện như này bao nhiêu lần, có vẻ anh ấy khá có kinh nghiệm.

Rõ ràng con đường rất rộng, lại không có nhiều người qua lại, không biết làm sao lại ngã xuống, tiếc là lúc đó cô ấy đang uống nước nên không thấy øì.

Lục Tư Dĩnh vô thức suy nghĩ, khóe miệng xuất hiện một nụ cười nhạt, nhưng đã hai phút trôi qua, cô đều ăn cơm trắng, không gắp một miếng thức ăn nào.

Giống như đang nghĩ về ai đó.

Lúc này, Hoàng Nguyệt Nha đang nói chuyện với Lục Chính Hoa về những người con trai đã đến tuổi lập gia đình của một gia đình nào đó, hoặc là con trai đã lớn của đồng đội đang xem mắt, muốn tìm một người môn đăng hộ đối.

Cả hai đều lo lắng về cuộc hôn nhân trong tương lai của Lục Tư Dĩnh nên không để ý đến vẻ ngoài lơ đãng của con gái mình.

Trái lại Bạch Vi lại nhìn thấy rõ, có lẽ là do giác quan thứ sáu của phụ nữ, cô luôn cảm thấy nụ cười của Lục Tư Dĩnh hơi mờ ám.

Nó khác với nụ cười thường ngày, hơn nữa có bao giờ Lục Tư Dĩnh lại ngẩn người khi đang ăn cơm đâu?

Bạch Vi quay đầu nhìn về phía Lục Tư Đình, đúng lúc anh cũng nhận ra điều gì đó, quay sang nhìn Bạch Vi.

Hai người nhìn nhau chăm chú, mọi thứ đều im lặng.

Có thể Lục Tư Dĩnh đã có người trong lòng.

Lục Tư Đình cảm nhận được rõ rệt, mấy năm nay ba mẹ luôn sắp xếp cho Lục Tư Dĩnh xem mắt, anh nhìn mà cũng nôn nóng theo.

Bây giờ nếu cô ấy đã có người mình thích, như vậy tất cả đều rất vui mừng.

Tuy nhiên, Lục Tư Dĩnh chưa từng yêu đương, không biết người đàn ông như thế nào có thể lọt vào mắt cô ấy, ngàn vạn lần đừng để bị lừa.

"Hay là ngày mai anh đi hỏi thử, cháu trai nhà lão Trương năm nay vừa tốt nghiệp đại học, nghe nói cũng chưa có người yêu, gia đình đang nôn nóng."

"Đứa nhỏ nhà lão Trương kia giống ba mình, vẻ ngoài đó của thẳng bé, sợ là con gái của chúng ta sẽ không bằng lòng."

"Vậy phải làm sao bây giờ, lần trước con lão Lưu không được, hai đứa nó không vừa ý nhau, mà cũng không nói cho em biết."

" Không thì chúng ta đừng chỉ nhìn trong quân khu nữa, người có chức vị cao hơn Tiểu Dĩnh thì con cái đều lớn cả rồi, người có chức vị kém hơn, trẻ trung thì chẳng biết năng lực được đến đâu, Tiểu Dĩnh có thể làm gì được." Hoàng Nguyệt Nha thảo luận với Lục Chính Hoa, bữa cơm cứ như vậy mà trôi qua.

Sau khi ăn xong, cả nhà bắt đầu dọn dẹp, Lục Tư Đình và Lục Chính Hoa rửa bát, Lục Tư Dĩnh và Hoàng Nguyệt Nha dọn bàn ăn và phòng khách, Bạch Vi thấy mình không có việc gì làm bèn cầm chổi quét dọn.

Tám món ăn đều làm nhiều, năm người ăn hết sạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.