[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 156: Đêm Nay Nhất Định Phải Dạy Dỗ Em Thật Tốt (1)



Lần lượt mặc cho anh xem, còn mua thêm vài bộ nữa U?!

Bạch Vi không ngờ anh lại dám nói thế, xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, lập tức vung tay đánh anh: "Anh nói gì vậy!"

Phòng ngủ không lớn lắm, Lục Tư Đình muốn trốn cũng không có chỗ trốn, nên chỉ nắm chặt lấy tay Bạch VI.

Bạch Vi sững sờ một lúc, đột nhiên cảm thấy vị trí của hai người đã đảo ngược, khi bình tĩnh lại thì cô đã dán sát trên tường.

"Anh..."

Còn chưa nói dứt câu, Lục Tư Đình đã áp sát lại, hai người dính chặt vào nhau, tất thảy những lời còn định nói đều bị nuốt vào bụng.

Bạch Vi không ngờ rằng, Lục Tư Đình còn có chiêu này, thế mà lại trực tiếp kabe-don cô.

Tim cô đập nhanh hơn, không nhịn được chìm đắm trong bầu không khí tuyệt vời bao phủ lấy mình.

Cho đến khi không khí xung quanh bắt đầu tràn ngập cảm giác mập mờ, từng nút thắt trên áo được mở ra mà không hề hay biết, Bạch Vi mới đẩy Lục Tư Đình lùi lại hai bước. "Không được! Phải nấu cơm rồi."

Đôi mắt Bạch Vi ngân ngấn nước, khi cô chờ Lục Tư Đình, suýt nữa đã khiến anh không kiềm chế được.

Nhưng, đúng là hai người vẫn chưa ăn tối.

Lục Tư Đình có thể không ăn, nhưng anh không thể để Bạch Vi đói, vì thế bèn sửa sang lại quần áo một chút, chuẩn bị xuống nhà nấu cơm.

"Được, anh đi nấu cơm trước đã, có điều, đêm nay nhất định phải dạy dỗ em thật tốt."

Sau khi Lục Tư Đình xuống bếp nấu cơm, Bạch Vi muốn vào phòng vệ sinh rửa mặt một chút, nhưng lại phát hiện ra chân mình hơi run run.

"Cầm thú!"

Mặt cô đỏ bừng, thấp giọng mắng một câu, bấy giờ mới đi về phía phòng vệ sinh.

Bình thường, buổi tối, Lục Tư Đình sẽ làm bốn món ăn và một canh, hoặc là làm hai món, rồi mua thêm hai món nữa, hôm nay Bạch Vi xuống dưới lầu ăn cơm, lại phát hiện bàn ăn đầy ắp, còn có nhiều món hơn thường ngày, tới sáu món ăn.

Lục Tư Đình bày cơm ra, sắp xếp muỗng đũa gọn gàng, nói: "Hôm nay mua nhiều đồ, nên đã làm thêm hai món."

Bạch Vi hơi nghi ngờ, bây giờ là mùa đông, không phải là không giữ được thức ăn, sao cứ phải nấu hết chứ? Cô hết sức nghi hoặc, Lục Tư Đình đang muốn cô ăn thật no trước, sau đó mới để cô đút cho anh ăn no,

"Nếm thử xem, món này ngon lắm."

"Nào, để anh múc canh cho em."

Lục Tư Đình chăm sóc Bạch Vi hết sức chu đáo, còn nói chuyện nhiều hơn bình thường.

Bạch Vi liếc trúng ánh mắt nóng bỏng kia của anh, lập tức cúi đầu xuống giống như bị bỏng, mặt đỏ bừng, chậm chạp ăn cơm.

Hai người ăn xong, Lục Tư Đình lại nói: "Đừng động tới đũa bát, cứ để anh rửa, bây giờ anh hơi nóng, lên tắm trước đã nhé."

Bạch Vi ngồi trên ghế, nhìn bóng lưng vội vã rời đi của Lục Tư Đình, sốc không nói nên lời.

Gấp gáp đến vậy sao?

Bình thường hai người sẽ cùng dọn bàn, Lục Tư Đình rửa bát đĩa nồi xoong, chưa bao giờ bỏ mặc chậu bát đũa không rửa mà đi lên tắm trước giống như hôm nay cả.

Anh thậm chí còn không buồn che giấu, nói thẳng với Bạch Vi là sẽ lên đi tắm.

Tim Bạch Vi đập hơi nhanh hơn một chút, lúc đợi Lục Tư Đình đi tắm, cô còn phải đi ra bên ngoài viện ngắm nhìn hoa cỏ.

Nhìn một lúc, Bạch Vi thấy hơi lạnh, bèn quay lên trên tầng, không ngờ rằng Lục Tư Đình đã tắm xong, đi ra ngoài rồi.

"Vị Vi, em đi tắm đi."

Lục Tư Đình lấy cả khăn tắm và đồ ngủ ra, sau đó kéo Bạch Vi đi tắm.

Gương mặt Bạch Vi ửng đỏ, dùng dang nói: "Giờ vẫn còn sớm, em muốn chờ thêm một lát..."

"Thật ra, anh tắm vẫn chưa sạch lắm, không bằng chúng ta cùng tắm nhé?" Lục Tư Đình nói một cách nghiêm túc.

Bạch Vi giống như một con gà con bị nắm cổ, đột nhiên không phát ra được tiếng nào nữa, cô biết, Lục Tư Đình chỉ mong hai người sẽ tắm cùng nhau.

Nhớ tới cảnh hai người cùng tắm rửa lần trước, Bạch Vi rùng mình, thẳng tay đẩy Lục Tư Đình ra: "Đi ra ngoài, đi ra ngoài, em muốn đi tắm, đừng làm phiền nữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.