[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 159: Vi Vi Thật Thông Minh (2)



Nghĩ đến những điều Lục Tư Đình đã làm, con người Bạch Vi cũng chẳng cứng rắn nổi mà mềm lòng.

Nhưng đã nói ra tên món ăn rồi, cũng không tiện rút lại nữa, Bạch Vi đành đi tới giúp anh rửa bát.

Mặc dù cô làm không giỏi lắm, nhưng nhìn cách Lục Tư Đình làm rồi bắt chước theo thì cũng không có vẻ gì là quá khó.

"Rửa bát phải như thế này, đổ ít nước rửa bát thôi, không thì sẽ ra bọt nhiều quá."

"Được rồi, là thế này đúng không?"

"Đúng rồi, Vi Vi thật là thông minh."

Hai người chỉ rửa bát thôi mà cũng có thể tình tứ thân mật với nhau.

Sau khi ăn sáng xong, bọn họ lại chia ra, mỗi người tự đi làm riêng.

Sắp đến cuối năm, phố lớn ngõ nhỏ đều tất bật rộn ràng, cửa hàng trang sức nhỏ của Bạch Vi cũng vậy, về cơ bản thì phải mở suốt từ sáng đến tối mới đóng cửa.

Sắp bước sang năm mới, mọi người đều đi mua sắm đồ mới, quần áo mới, trang sức mới, Bạch Vi nhìn lượng hàng bán ra ở cửa tiệm, bày hết tất cả các mẫu trang sức mình mới thiết ke ra, sau đó thì tối nào về nhà cũng vẽ thêm các bản thiết kế.

Ngoài việc làm thêm mẫu mời để chưng trong cửa hàng của mình, còn làm cả những mẫu có thể phối hợp với quần áo của cửa hàng Bạch Tường Vi.

Sau khi hoàn thành, Bạch Vi mang đồ trang sức tới cửa hàng quần áo của Bạch Tường Vi tiếp đó hai người lại phối đồ lên người mẫu.

Hôm đó, buổi sáng vừa tiễn vài khách hàng thì Lý Phượng Diêu tới.

"Món trang sức tôi đặt lần trước ấy, đã làm xong chưa vậy?"

Bạch Vi mở hộp trang sức đã chuẩn bị sẵn ra.

Lần trước Bạch Vi đã làm một số đồ trang sức mới. Cô sáng tạo thêm vài chiếc vòng tay, lắc chân, kẹp tóc và dây chuyền dựa trên ấn tượng của mình về Lý Phượng Diêu, phần lớn đều có màu sắc rực rỡ, trông rất bắt mắt.

Quả nhiên, Lý Phượng Diêu rất thích chúng, đặt vài món liền.

Giống với Tần Tuyết Minh, Lý Phượng Diêu cũng không thiếu tiền, cho nên cô ấy muốn hàng tốt nhất, tổng cộng tám món trang sức, cuối cùng thanh toán hết 120 đồng.

Cầm mười hai tờ tiền trong tay, hôm đó Thẩm Quyên cũng có ở đó, bà há hốc mồm nhìn xấp tiền mặt, suýt chút nữa đã thốt lên thành tiếng. Chỉ có một hộp chưa đầy mười món trang sức, đã bán được những 120 đồng sao?

Từ khi nào mà trang sức con gái làm lại kiếm ra nhiều tiền thế này!?

"Cảm ơn đã ủng hộ, hoan nghênh lần sau quay lại."

Bạch Vi cười tiễn Lý Phượng Diêu ra cửa, quay đầu về đã thấy Thẩm Quyên đang đếm lại tiền: "Mẹ à, có đếm đi đếm lại cũng không thêm được hai tờ nữa đâu."

Nhanh chóng lại có khách tới, Thẩm Quyên vội cất tiền vào hòm tiền trên quây, khoá lại, bà vẫn hiểu rõ nguyên tắc đồng tiền đi liền khúc ruột, không thể để lộ ra, chưa kể tới bây giờ đã là gần Tết, xuất hiện nhiều vụ trộm cắp, càng phải đề phòng hơn.

Cuối tháng 12, tiến gần Tết thêm một bước, vài ngày sau khi Lý Phượng Diêu ra về, có ba, bốn người lần lượt tới cửa hàng Bạch Vi đặt làm trang sức riêng.

Trong đó có hai quý bà đi cùng nhau, quan hệ có vẻ rất tốt, phía Bạch Vi vừa bắt đầu vẽ thiết kế, vài ngày sau, buổi sáng và buổi tối lại có thêm hai khách hàng nữ tới, muốn đặt làm trang sức riêng.

Yêu cầu của họ không giống nhau cho nên ý tưởng vẽ bản thiết kế của Bạch Vi cũng khác nhau. Bạch Vi báo cho họ biết, sẽ cần khoảng một tháng để nhận hàng, rồi tiễn họ rời đi. Có điều, vì sắp Tết, hai quý bà đều muốn đeo trang sức mới vào năm mới, thế nên họ cũng đua nhau trả thêm tiền.

Điều họ không thiếu nhất chính là tiền, hơn nữa, hiện tại trong giới của họ đã có hai người đặt đồ trang sức riêng, rất gây chú ý, họ cũng muốn nhận được trang sức sớm hơn.

Vì vậy, mỗi người trả thêm 20% giá tiền, yêu cầu nhất định phải hoàn thành trang sức trước Tết,

Bạch Vi còn làm thế nào được nữa, tất nhiên cô cũng vui vẻ đồng ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.