[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 162: Lục Tư Đình Giả Say (1)



Tuy nhiên, hôm nay có cả các vị cha chú người lớn hai bên gia đình, Bạch Vi vẫn tương đối xem trọng, cho nên cũng trang điểm nhẹ nhàng một chút.

Hoàng Nguyệt Nha nhìn thấy Bạch Vi, ánh mắt sáng lên, khen ngợi cô: "Mấy ngày không gặp, Vi Vi lại càng xinh đẹp hơn rồi!".

Lục Tư Dĩnh cũng đồng tình phụ hoạ: "Đúng vậy, da Vi Vi thật đẹp, nhìn như có thể bóp ra nước vậy."

Thẩm Quyên cười sang sặc: "Đừng khen con bé nữa, khen thêm chút nữa thì mặt con bé sẽ hất lên trời mất."

Người lớn trong nhà xúm lại nói chuyện phiếm, bầu không khí rất tốt. Bạch Vi và Lục Tư Đình vừa ngồi xuống, trước mặt đã có một tờ thực đơn.

Lục Tư Dĩnh nói: "Vi Vi, bọn chị vừa gọi vài món rồi, các em xem thích ăn gì nữa thì gọi thêm nhé."

Cơm tất niên có mười sáu món chính, tám mặn tám chay, thêm cả bốn món nguội, hai món canh, một món chè trôi nước với ngô, một bát canh miến đậu phụ thịt bò, tổng cộng 22 món.

Bảy người, 22 món, có vẻ đủ rồi nhỉ?

Bạch Vi lại thấp giọng thảo luận với Lục Tư Đình, sau đó gọi thêm hai món nữa, cuối cùng đưa lại thực đơn cho nhân viên phục vụ. Vì có đồng người nên nhà họ Lục đặt riêng một phòng, lúc mang món ăn lên, mấy nhân viên phục vụ còn khiêng thêm hai thùng bia tới.

Hai thùng bia, kèm theo bốn bình rượu trắng đều được bày bên phía Lục Chính Hoa và Bạch Diệu Thiên.

Nói cách khác, cả một bàn, ngoại trừ Bạch Vi và Hoàng Nguyệt Nha ra, tất cả mọi người đều uống rượu.

Điều bất ngờ là tửu lượng của Lục Tư Dĩnh có vẻ như cực kỳ tốt.

Hai người Lục Chính Hoa với Bạch Diệu Thiên uống với Lục Tư Dĩnh, cũng uống không lại một mình cô ấy, say khướt bắt đầu nói nhảm.

Bạch Diệu Thiên: "Nào... Uống tiếp thôi!".

Lục Chính Hoa: "Con gái à, hôm nay chúng ta... Không say không vê!"

Hoàng Nguyệt Nha và Thẩm Quyên ngồi trò chuyện với nhau, hai người nhìn sang chồng mình, thấy họ uống say thì cũng không ầm †, chỉ tiếp tục tán gẫu.

Dưới đất là những vỏ chai bia rỗng nằm ngổn ngang, tửu lượng của Lục Tư Dĩnh quá tốt, sau đó nhân viên phục vụ lại mang thêm sáu thùng bia, ngoài ra còn có cả năm chai rượu trắng, mấy người cũng đều uống hết.

Lúc đầu, Bạch Diệu Thiên biết cháu dâu nhà thông gia uống rất được thì vẫn hơi không tin lắm, cùng chạm cốc đua uống với cô ấy.

Nhưng mà một mình Lục Tư Dĩnh còn uống được hơn cả Bạch Diệp Thiên và Lục Chính Hoa, trong khi hai người họ đã say ngất thì cô ấy vẫn không đổi sắc mặt, Bạch Vi thấy thế thì bèn giơ ngón tay cái lên với Lục Tư Dĩnh.

Lục Tư Đình cũng là một trong số đó, cha và cha vợ của anh đang uống rượu, làm sao anh có thể đứng ngoài được?

Tuy nhiên, ở nhà họ Lục, anh đã hiểu rõ khả năng uống rượu của Lục Tư Dĩnh, vì thế khi thấy Bạch Diệu Thiên và Lục Chính Hoa không còn tỉnh táo, Lục Tư Đình cũng nhắm mắt, dáng vẻ mệt mỏi, từ từ gục xuống bàn.

Mọi người ăn tới tận tối muộn, trong lúc đó có người vào dọn dẹp bàn ghế, mang thêm món tráng miệng, cùng với trái cây cắt sẵn.

9 giờ rưỡi tối, cuối cùng cũng tan tiệc, bước đi của Lục Tư Đình bắt đầu hơi loạng choạng.

Bạch Vi đành chào cha mẹ với chị rể, rồi đỡ Lục Tư Đình ra khỏi nhà hàng.

Năm hết tết đến thế này, có xe taxi không nhỉ?

Anh trong tình trạng này chắc chắn không thể lái xe được, vậy bây giờ phải về thế nào đây?

Hơn nữa, đêm 30 tết thường phải thức để đón giao thừa, Lục Tư Đình uống nhiều như vậy, chắc chắn không thể thức đón năm mới được nữa. Bạch Vi hơi râu rĩ, nghĩ rằng Lục Tư Đình lên xe sẽ ngủ luôn, nhưng hai người mới đi được một đoạn, ra khỏi tâm mắt mọi người, Lục Tư Đình bỗng ngồi thẳng người dậy, còn đưa tay ôm lấy Bạch Vi

Lục Tư Đình thần thái sáng láng tỉnh táo, ánh mắt sáng sủa, không còn điệu bộ say xỉn nãy giờ.

Rõ ràng lúc nãy đã say đến không biết trời đất, gần như không thể đi được, sao chớp mắt một cái đã tỉnh táo trở lại rồi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.