[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 166: Ai Ăn Được Mấy Đồng Tiền Xu Này, Năm Nay Chắc Chắn Sẽ Rất Có Phúc (1)



Dịp tết, nhiều thứ đều tăng giá, kể cả rau củ thịt cá. Bạch Vi nghe thấy giá tiền thì cũng chưa cảm thấy gì, nhưng khi Lục Tư Đình nói với cô giá bình thường mua, bấy giờ Bạch Vi mới lập tức giữ chặt tay Lục Tư Đình đang lấy tiền:

"Mua Ít thôi!"

Thế là bọn họ mua rất nhiều loại đồ ăn khác nhau, nhưng mỗi thứ thì không nhiều lắm.

Hai người chuẩn bị ra về, Bạch Vi đứng ở cửa chợ chờ Lục Tư Đình lái xe tới, bỗng chú ý tới một cô gái bên kia đường.

Tóc ngắn gọn gàng, eo thon chân dài, thỉnh thoảng khi quay đầu lại còn có thể thấy được chiếc cằm trắng nõn.

Sao người này nhìn giống Lục Tư Dĩnh thế?

Vóc người cả hai đều cao trên 1m75, ăn mặc cũng rất giống nhau.

Bạch Vi nhìn kỹ, hơi nghi ngờ mình nhìn lầm người rồi.

Bởi vì ở bên cạnh người nhìn giống Lục Tư Dĩnh là một chàng trai cao 1m8.

Ăn mặc thanh lịch nhã nhặn, trông rất có vẻ thư sinh. Bạch Vi tiến lại gân để nhìn rõ hơn, kết quả đúng lúc hai chiếc ô tô còi xe ầm ï lao ngang qua đường, lúc Bạch Vi nhìn sang đó, nơi ấy đã chẳng còn ai nữa.

Lạ thật, mình nhìn nhầm rồi à?

Bạch Vi nhìn quanh một vòng, thật sự không tìm thấy hai người lúc nãy.

Lúc này, Lục Tư Đình đã lái xe tới, Bạch Vi không suy nghĩ nữa, lên xe thắt dây an toàn.

"Vừa rồi em tìm gì thế?"

"Không, chắc em bị hoa mắt nhìn nhầm, trông thấy người quen."

Hai người nhanh chóng trở về nhà, sau đó phân loại đồ ăn, cất đi gọn gàng.

Khoai tây, cải trắng, cà chua để trên kệ bếp, trứng gà để trong rổ.

Cá vẫn sống thì thả vào bể nước, còn lại các loại thịt khác thì cất vào tủ lạnh.

Sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Lục Tư Đình bắt đầu xuống bếp nấu cơm.

Bận rộn cả buổi sáng, Bạch Vi đã đói lắm rồi, cô ăn tạm vài miếng bánh quy trong phòng khách, sau đó ngồi không yên được, lại chạy ra bếp.

Lục Tư Đình đã vào bếp, hiếm có bữa nào anh làm dưới bốn món, nhưng một mình anh nấu thì lúc nào cũng hơi vội, Bạch Vi nhìn một hồi, cũng ra tay giúp đỡ. Lúc đầu rửa đồ thái đồ còn ổn, sau đó Lục Tư Đình xào hai món, trán đã đổ mồ hôi, Bạch Vi thấy thế thì hơi ngứa tay muốn làm thử.

"Để em làm món này nhé!"

Bạch Vi chen vào trước mặt Lục Tư Đình, sau đó cầm lấy đĩa rau đã rửa sạch, chuẩn bị đi xào.

Lục Tư Đình vội vàng ngăn cô lại, nói: "Vi Vi, cứ để anh làm, dầu khói trong bếp xộc mùi khó chịu lắm, em giúp anh rửa đồ thái đồ là được rồi."

"Không được, dù gì hôm nay chỉ có hai đứa mình ăn cơm, anh cứ để em luyện tay một chút đi. Anh xem, sau này em học được cách nấu ăn rồi, tụi mình có thể thay phiên nhau nấu được mà." Đôi mắt to tròn của Bạch Vi chớp chớp liên tục, cố dùng ánh mắt để tấn công Lục Tư Đình, khiến anh đồng ý.

Vậy mà, anh cũng đồng ý thật.

Không đồng ý thì còn biết làm thế nào đây, Bạch Vi quyết tâm muốn nấu ăn, anh chỉ có thể đứng bên cạnh xem, phòng khi nhà bếp nổ tung.

Bạch Vi rất tự tin bắt đầu xào rau, đã lâu không vào bếp, dường như Bạch Vi đã quên mất chiến tích đứng bếp của mình năm xưa.

Cô chỉ nhớ lần trước hầm thuốc bổ, Lục Tư Đình đã uống khá nhiều đấy chứ.

Mười hai phút sau, Bạch Vi nhìn món gì đó mình vừa nấu ra, mặt mày càng lúc càng đen, thậm chí còn có thể sánh ngang với màu sắc của món ăn kia. Lục Tu Đình phải cố hết sức mới nhịn được cười, vỗ vỗ vai Bạch Vi, nói: "Thôi được rồi, để anh làm đi, em ngoan ngoãn đứng bên cạnh phụ bếp là được rồi. Nếu em cứ làm nữa, chắc hôm nay phải đến nửa số đồ là không ăn được, hay là em định, năm nay di du lịch bệnh viện một ngày à?”"

Bạch Vi có chút không cam tâm, nhưng trông thấy món mình nấu với món Lục Tư Đình nấu, thật sự là chênh lệch một trời một vực, không đánh lòng nhìn thẳng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.