[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 176: Cô Ấy Là Một Cô Gái Rất Ngầu, Rất Xinh Đẹp (1)



Bạch Vi cũng cảm thấy hơi ngột ngạt, bèn ngồi thẳng dậy, chỉ là vẫn còn dựa vào người Lục Tư Đình.

"Hay là chúng ta không xem nữa?”

"Không, phải xem tiếp chứ."

Bạch Vi trả lời rất nhanh, đồng thời cũng nhìn về phía màn hình lớn.

Hành động của Bạch Vi là kiểu không giỏi nhưng được cái ham, rõ ràng là trong lòng rất sợ, song lại vẫn thích xem.

Cô cảm thấy dựa vào Lục Tư Đình rất có cảm giác an toàn, thế nên cứ ôm anh như thế xem phim.

Lục Tư Đình có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn ôm lấy Bạch Vi.

Hôm nay anh lại thấy được một khía cạnh khác của Bạch Vi, rõ ràng rất sợ những thứ này, nhưng lại cứ khăng khăng thích xem loại phim đó.

Bộ phim dài gần hai tiếng đồng hồ, hai người vẫn cố xem đến hết mới ra ngoài.

Trời cũng không còn sớm nữa, tiếp theo bọn họ cũng không đi đâu, chỉ mua đồ rồi về nhà thôi.

Ở nhà đã lâu ngày, hôm sau Lục Tư Đình phải tới đơn vị, Bạch Vi hơi buồn chán nên quay về nhà mẹ đẻ một chuyến. Chơi tết quá sung, chỉ có đúng mùng 2 là còn mang đồ đạc quay vê nhà một hôm, còn đâu đã mười ngày rồi, Bạch Vi vẫn chưa gặp lại cha mẹ.

Dù sao Lục Tư Đình cũng không ở nhà, Bạch Vi bèn đi về nhà mẹ đẻ.

Vì không báo trước, khi Thẩm Quyên mở cửa thấy con gái về, thì còn sửng sốt mất một lúc.

Hai vợ chồng đều rất vui mừng, trưa hôm đó Thẩm Quyên nấu bao nhiêu món, Bạch Vi ăn hai bát cơm no ne.

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái cũng đã hết một cái tết.

Ngày rằm tháng Giêng, cả nhà họ Lục đều ở nhà, vì thế cũng gọi hai vợ chồng trẻ bọn họ qua nhà ăn cơm.

Hoàng Nguyệt Nha bảo con gái ra ngoài mua thêm một chút bánh trôi, còn bà ấy thì ở nhà nấu cơm.

Sau khi Lục Tư Đình tới, anh cũng lập tức xuống phụ bếp.

Hôm nay trời đẹp, nắng ấm, nhiều người mang chăn mền quần áo ra phơi, đứng trên ban công tầng 2 có thể nhìn thấy cảnh tượng dưới đại viện, đủ các loại chăn nhiều màu sắc rực rỡ đều đang được phơi đầy dưới sân.

Bạch Vi nhàn rỗi không có việc gì làm, Lục Tư Đình cũng không cho cô vào bếp, vì vậy chỉ có thể ra cho con chó săn trong viện ăn xương. Không lâu sau, Lục Tư Dĩnh đã quay lại, gò má cô ấy ửng hồng, có vẻ như vừa chạy về.

Chỉ mất 10 phút đi bộ thôi mà, tại sao lại phải chạy nhỉ?

Bạch Vi hơi thắc mắc, nhưng cũng nhanh chóng ném chuyện này ra sau đầu.

Lục Tư Dĩnh mua vài loại bánh trôi, đậu phông, hạt vừng, chè mè đen, còn có cả nhiều các loại hương vị trái cây nữa, nấu chín xong, Bạch Vi ở trong sân cũng ngửi thấy được mùi thơm.

Chỉ trong mấy chốc, cơm nước đã sẵn sàng rồi, mọi người cùng ngồi vào dùng bữa.

Ăn được một lúc, Bạch Vi nếm thấy có vị hơi đắng, cô cúi xuống nhìn, bánh trôi này có mùi sô cô la.

Thời này mà cũng có vị sô cô la à?

Bạch Vi hơi ngạc nhiên, Hoàng Nguyệt Nha để ý thấy vậy thì nói: "Không biết Tư Dĩnh lấy ở đâu ra một bọc bánh trôi vị sô cô la, nói là bạn tặng, một bọc chỉ có khoảng 10 cái thôi đó."

Ra là bạn tặng, Lục Tư Dĩnh là trung đoàn trưởng, có nhiều mối quan hệ, có lấy được thứ khá có giá trị như vậy thì cũng là chuyện bình thường.

"Ngon lắm ạ." Bạch Vi cười nói.

Ăn xong, mọi người lại đi làm việc của mình, Bạch Vi cũng trở về nhà, chuẩn bị ngày mai đi mở cửa hàng. Ngày 16 tháng Giêng, nhiều học trung học học cơ sở với trung học phổ thông đều đi học trở lại.

Bạch Vi thức dậy từ sớm, vui vẻ đi mở tiệm.

Đã nửa tháng không mở cửa, khi Bạch Vi tới, đầu tiên cô phải dọn dẹp vệ sinh trước đã.

Lau chùi sạch sẽ xong, lại quét dọn sàn nhà, lúc Bạch Vi đi lấy nước thì trông thấy các cửa tiệm khác cũng đang tất bật dọn dẹp vệ sinh.

Cửa hàng nhỏ, một mình Bạch Vi dọn dẹp cũng chỉ mất hơn một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.