Vừa qua tết, nhà ai chẳng đủ đầy không thiếu thứ gì, vì vậy mà khách tới mua hàng cũng ít hơn.
Không chỉ cửa hàng trang sức, cả cửa hàng bán quần áo, giày dép, mũ, và bánh kẹo trái cây cũng vậy, mọi người đều kinh doanh không mấy khả quan. Nhưng chắc chỉ trong thời gian này thôi, vài hôm nữa là sẽ ổn.
Bạch Vi mở cửa sớm mà đóng cửa về cũng sớm, 4 giờ chiều đã đóng tiệm tan làm. Về nhà tính lại thì hôm nay bán được có 4 đồng 8 hào thôi.
Tình trạng kinh doanh như vậy kéo dài hai ngày, đến ngày thứ ba thì mới dần khá khẩm hơn.
Thêm vào đó, Bạch Vi đã thiết kế khá nhiều trang sức mới trong dịp tết, đồng thời cũng đã hoàn thành hàng mẫu, mấy hôm nay bắt đầu bày ra, phản ứng khá là tốt.
Sáng hôm đó, Bạch Vi mới vừa mở cửa được một lúc, đã có một người đàn ông bước vào cửa hàng.
Người đàn ông đó cao khoảng 1m8, ăn mặc nhã nhặn chỉn chu, nói chuyện vô cùng lịch sự, lại còn rất đẹp trai.
Hình như đây là lần đầu tiên người nọ đi vào một cửa hàng như thế này, nhìn quanh một chút, có vẻ hơi bối rối. Bạch Vi lập tức đi tới chào hỏi: "Xin chào, anh có cần giúp gì không?"
"Tôi muốn mua một món đồ."
"Anh mua để tặng ai vậy?"
"Tặng người yêu."
Bạch Vi đã hiểu được đại khái, e là một cặp tình nhân trẻ rồi.
Cô cười hỏi: "Người anh muốn tặng thường mặc loại quần áo gì, đeo phụ kiện kiểu gì vậy?"
"Cô ấy là một cô gái rất ngầu, rất xinh đẹp, thường mặc trang phục phong cách đơn giản, cá tính"
Đối phương nghĩ đến đây, khóe miệng lại vô thức nhếch lên, có vẻ như đang nhớ lại chuyện gì thật tốt đẹp.
Biểu cảm như thế thường thấy ở các cặp tình nhân đang yêu đương say đắm, chỉ cần nghĩ về người ấy là sẽ tự nhiên cười ngây ngô.
Giống như có lần ở trong cửa hàng, suốt một ngày mẹ cô từng hỏi cô không biết bao nhiêu lần, tại sao cứ nhìn chăm chăm vào khoảng không mà cười ngây ngô thế, lúc đó chẳng phải cô đang nghĩ về Lục Tư Đình đấy sao?
Bạch Vi hiểu ra, bắt đầu giới thiệu với người đàn ông nọ.
Dịp tết vừa rồi, cô ở nhà cũng không phải là không làm gì, đồ trang sức đôi, khuyên ngực, còn có cả một số các phụ kiện trang sức theo phong cách tết, mọi thứ đều được bày biện trong tiệm.
Người nọ nghe rất chăm chú, cuối cùng chọn được một chiếc vòng tay.
Tổng thể màu đen tuyền, phía trên còn đính thêm một phụ kiện xinh xinh bằng bạc, giống như phiên bản thu nhỏ hơn của chiếc vòng tay nam, cực kỳ đẹp de, nếu đeo cùng chiếc vòng nam kia thì trông rất giống vòng đôi.
Bạch Vi còn tưởng anh ấy sẽ chọn hai chiếc, làm thành vòng tay đôi, ai ngờ người nọ chỉ mua một cái rồi vui vẻ ra về.
Đây là chuyện không quá lớn, người đàn ông ấy cũng chỉ là một trong số nhiều khách hàng thường ngày của cô, là một vị khách rất ưa nhìn, không có gøì đặc biệt khác, chẳng mấy chốc, Bạch Vi đã quên sạch.
Hôm nay khách đông hơn một chút, Bạch Vi đóng cửa lúc 5 giờ chiều, về nhà rồi lại nằm dài trên ghế sô pha.
Đã nghỉ làm nửa tháng nay, bây giờ đột nhiên phải đi mở cửa hàng thế này cũng có hơi mệt.
Hôm nay Lục Tư Đình về muộn hơn mọi khi, lúc Bạch Vi có mặt ở nhà thì anh chỉ vừa mới về thôi.
Bạch Vi tò mò hỏi, mới biết là gần đây họ có buổi họp, nên tối có thể phải về muộn hơn.
"Không sao, nếu anh về muộn thì em có thể đi ăn ở căng tin mà." Bạch Vi nói rồi lại nhớ tới các món ở căng tin, đột nhiên có hứng ăn, bèn đề nghị: "Dù sao hôm nay anh cũng về muộn rồi, hay là tụi mình ăn tối ở căng tin nha?”
Lục Tư Đình không phản đối, hai người lập tức cùng nhau đi tới căng tin ăn tối.
Trong dịp tết, các món ăn ở căng tin cũng được cải thiện, rõ ràng là thức ăn đều đã khá hơn rất nhiều.
Gà vịt thịt cá, hoa quả rau củ, không thiếu món nào.