[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 181: Trốn Nhanh (2)



Trác Tư Thành động đậy ngón tay hơi cứng ngắc, sau đó hỏi: "Chị có lạnh không, sao lại mặc ít thế, hay là khoác thêm áo của tôi?"

"Không cần đâu, tôi không lạnh."

"Tí nữa xem phim xong chị muốn đi đâu, đi ăn đêm nhé?"

"Bây giờ vẫn còn sớm, bộ phim chỉ kéo dài một tiếng, ăn thì để sau đi."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, dọc đường cười nói rất thoải mái.

Đứng trong rạp chiếu phim, Trác Tư Thành bảo cô ấy cầm vé đứng đợi, một mình đi mua đồ ăn vặt và nước hoa quả.

Ánh mắt của Lục Tư Dĩnh dõi theo cậu ấy, đầu vô thức nghĩ tới vấn đề mà ba mẹ hỏi trong lúc ăn cơm.

Cô ấy thật sự đang hẹn hò với ai đó sao?

Không, Lục Tư Dĩnh chắc chắn là không.

Lần đầu tiên, cô ấy giúp bắt cướp, trả lại ví cho cậu ấy, cậu ấy vô cùng biết ơn.

Lần thứ hai, cậu ấy bị ngã xe đạp, bài kiểm tra bay khắp trời, cô ấy còn chưa kịp giúp đỡ thì người qua đường đã nhiệt tình nhặt bài kiểm tra lên. Lúc Lục Tư Dĩnh rời đi, cô ấy không nhìn thấy có một đôi mắt đã nhìn chằm chằm mình rất lâu. Bọn họ thật sự quen biết nhau chắc là từ trước Tết.

Gió lạnh rít gào, trên đường mọi người đều vội vã, lúc Lục Tư Dĩnh đi ngang qua con hẻm, cô ấy đột nhiên nghe thấy tiếng người hét to trong sân.

Cô ấy ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một cậu bé khoảng bốn, năm tuổi, nửa người đang treo lơ lửng ngoài cửa sổ tầng năm, dưới tang có rất nhiều người, có người hô to gọi người lấy ga trải giường ra đỡ.

Lúc này, cửa sổ nhà bên cạnh mở ra, một người đàn ông nhã nhặn trèo ra khỏi cửa sổ, cẩn thận tới gần cửa sổ có bé trai.

Đôi mắt của Lục Tư Dĩnh co lại, cô ấy lao thẳng lên tâng mà không nghĩ ngợi gì.

Người dân hộ 506 ra ngoài mua thức ăn, đứa bé thức dậy ngồi chơi bên cửa sổ, không cẩn thận rơi ra ngoài.

Trong nhà không có người lớn, người bên ngoài lại không thể mở cửa, sau khi người ở tầng dưới phát hiện, lập tức đi đến căn hộ 505 bên cạnh.

Có điều khoảng cách giữa các cửa sổ không ngắn, vì vậy lúc họ thảo luận, đứa bé bên căn hộ 506 lại trượt ra ngoài một khoảng, bây giờ chỉ có thể dùng tay giữ chặt lan can chống trộm trên đầu.

Muốn cứu đứa bé thì trước tiên phải chọn người có vóc dáng gầy gò, nếu không sẽ không thể chen qua được, hơn nữa đây là tầng năm, nếu không cẩn thận, xảy ra chuyện øgì thì khó giữ được mạng nhỏ.

Mọi người mồm năm miệng mười, nhưng Trác Tư Thành không đợi được nữa, thấy cậu nhóc sắp sửa ngã xuống, cậu ay trực tiếp treo lên điều hòa bên ngoài cửa sổ.

Sau khi trèo qua thành công, đứa bé tạm thời không sao, nhưng điều khó khăn bây giờ là cả Trác Tư Thành và đứa bé đều treo lơ lửng.

Đúng vào lúc này, Lục Tư Dĩnh đi lên.

Không quan tâm đến sự khuyên nhủ của những người khác, Lục Tư Dĩnh dùng khả năng mạnh mẽ của mình, nhanh chóng đưa hai người một lớn một nhỏ trở lại trong phòng.

Trong phòng, ba mẹ của đứa bé đều chạy về, đang ôm đứa bé khóc lớn, hàng xóm khen hai người họ ai cũng dũng cảm, nhất thời cả khóc và cười đều có cả.

Trong căn phòng ồn ào, Trác Tư Thành nhìn chằm chằm Lục Tư Dĩnh bằng ánh mắt nhiệt liệt, một lúc lâu sau mới cúi đầu: "Cảm ơn, đây là lần thứ hai cô giúp tôi."

Đến lúc này, bọn họ có lần gặp gỡ thứ ba, vẫn là một cuộc gặp gỡ không bình thường, mãi đến lúc này họ mới trao đổi tên và biết đối phương.

Mặc dù vóc người Trác Tư Thành gầy gò nhưng lại có trái tim ấm áp, rõ ràng có lúc cần giúp đỡ, nhưng khi thấy người khác cần giúp đỡ, cậu ấy cũng sẽ bước lên mà không hề do dự.

Lục Tư Dĩnh rất tán thưởng cậu ấy, còn Trác Tư Thành cũng rất biết ơn người đã giúp mình một lần nữa. Vì vậy cậu ấy thường xuyên tặng một vài món quà nhỏ, không quá đắt nhưng lại đầy thành ý.

Ví dụ như một hộp socola của người thân nhân dịp tết nguyên tiêu, hay một chiếc vòng tay do cậu ấy tự tay lựa chọn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.