[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 182: Như Kiểu Bắt Quả Tang Trên Giường (1)



Sau này, Trác Tư Thành "vô tình" biết được thời gian làm việc và địa chỉ nhà của Lục Tư Dĩnh nên thường xuyên hẹn cô ấy đi chơi.

Đi ăn, xem phim,...

Ý định của cậu ấy càng ngày càng rõ ràng, nhưng người phụ nữ nào đó hình như vẫn chưa nhận ra.

Mua xong đồ ăn vặt, Trác Tư Thành quay đầu nhìn Lục Tư Dĩnh, khuôn mặt đẹp trai dịu dàng, nụ cười trên miệng chưa từng tắt đi.

Cách một biển người, trái tim Lục Tư Dĩnh đột nhiên lỡ nhịp.

Có vẻ cô ấy thực sự không chán ghét Trác Tư Thành lắm.

Ngày xưa lúc xem mắt, không phải cô ấy chưa từng gặp những người đàn ông đẹp trai. Tuy nhiên cô ấy luôn cảm thấy có gì đó không đúng, hay nói cách khác là không có cảm giác gì cả. Cơm nước xong xuôi, lúc đi dạo với mấy người đàn ông xem mắt, chỉ cần hơi dựa gần một chút mà cô đã thấy khó chịu.

Tuy nhiên mấy ngày này ở cùng Trác Tư Thành, hai người càng ngày càng gần gũi hơn.

Mặc dù Trác Tư Thành trông gầy yếu, cũng không phải tiêu chí chọn bạn đời ban đầu của cô ay Song Lục Tư Dĩnh cảm thấy ở bên cậu ay rất thoải mái, hơn nữa người này còn rất tốt, không thấy cô ấy quá nam tính.

Chẳng lẽ cuối cùng tình yêu cũng đến rồi?

Nếu không thì tại sao cô ấy lại không cảm nhận được mà người nào trong nhà cũng hỏi cô ấy như vậy?

Lục Tư Dĩnh không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều, bộ phim nhanh chóng bắt đầu, hai người cùng nhau vào xem phim.

Bộ phim rất ngắn, kết thúc sau hơn một tiếng.

Hơn bảy giờ, sắc trời đã tối, Trác Tư Thành đưa Lục Tư Dĩnh về nhà.

Chẳng mấy chốc đã đến cổng đại viện của quân khu.

Lục Tư Dĩnh hơi bất đắc dĩ, nhưng chỉ có thể nói: "Tôi đến rồi, cậu về đi."

Quân khu được quản lý nghiêm ngặt, người ngoài muốn vào phải trải qua rất nhiều thủ tục. Mặc dù cô ấy muốn dẫn ai đó vào cũng không thành vấn đề, nhưng mà đâu đâu cũng có người quen, nếu bị người khác nhìn thấy, cô ấy phải giải thích thế nào đây.

Còn nữa, nhỡ người nhà vô tình bắt gặp, cô ấy nên nói sao mới được?

Nghĩ đến vấn đề ba mẹ nói buổi tối, Lục Tư Dĩnh thấy hơi nhức đầu, bây giờ cô ấy vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng, cũng chưa tìm hiểu kĩ về Trác Tư Thành.

Lục Tư Dĩnh vốn định đi vào, nhưng Trác Tư Thành đã bước lên một bước nắm lấy tay cô ấy.

Bàn tay của người đàn ông khô ráo, ấm áp, thon dài đẹp đẽ, Lục Tư Dĩnh sững sờ cúi đầu, ánh mắt nhìn vào tay hai người họ.

"Chờ đã, đừng đi vội, tôi có chuyện muốn nói với chị."

Trong lúc vô thức, nhịp tim của Lục Tư Dĩnh đập rộn lên, như trở nên chói tai trong không gian yên tĩnh nhỏ bé này.

Chẳng lẽ cậu ấy muốn bày tỏ sao?

Trong đầu dường như thoáng xuất hiện rất nhiều hình ảnh sau này hai người sống chung.

Ăn cơm, đi dạo, nói chuyện, xem phim.

Hóa ra mấy tháng nay họ đã làm nhiều chuyện như vậy.

Trong lòng Lục Tư Dĩnh mơ hồ có chút mong đợi, sau đó cô ấy nghe thấy giọng nói của mẹ mình là Hoàng Nguyệt Nha.

"Tiểu Dĩnh?!"

Hoàng Nguyệt Nha vốn chỉ gọi thăm dò một tiếng, nhưng không ngờ khi người trong bóng đêm quay lại, Hoàng Nguyệt Nha thấy rõ mặt mũi, đó đúng là con gái của bà ấy.

Lục Tư Dĩnh giật mình, quay đầu nhìn lại thì thấy mẹ đứng gân nhất, bên cạnh còn có ba, em trai và em dâu.

Bốn người nhìn chằm chằm hai người họ, nhìn cô ấy bằng ánh mắt như kiểu bắt gian trên giường. Lúc này, Lục Tư Dĩnh mới nhận ra hai người vẫn còn nắm tay nhau.

Rõ ràng chỉ là nắm tay mà thôi, nhưng lại giống như giữa hai người có gì đó, hơn nữa cô ấy đã hai mươi mấy tuổi, nắm tay người khác thì có sao?

Lục Tư Dĩnh rất buồn bực, bọn họ chưa xảy ra chuyện øì, người nhà về không biết chừng còn tưởng rằng họ có gì mờ ám nữa.

Trác Tư Thành cũng phát hiện những người đối diện đều biết Lục Tư Dĩnh, dựa vào phản ứng của họ, rất có thể chính là ba mẹ của cô ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.