[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 200: Hông Phải Là Mập Lên Chứ? (1)



Ngày hôm sau.

Bạch Vi vẫn thức dậy, xuống nhà ăn sáng rồi chuẩn bị túi xách, sau đó đi xe đạp đến mở cửa hàng.

8 giờ rưỡi bắt đầu mở cửa, sau khi dọn dẹp vệ sinh thì vẫn chưa đến 9 giờ, Bạch Vi vừa giặt xong cái khăn lau thì Thẩm Quyên đã đến.

"Con đừng làm gì cả, sau này những chuyện nhỏ nhặt này để mẹ làm, con đừng đụng vào những thứ này." Thẩm Quyên vội vàng cầm lấy cái khăn từ tay con gái.

Bạch Vi buồn cười đáp: "Mẹ à, chỉ lau chùi thôi mà, chứ có phải chạy nhảy gì đâu, không mệt đâu mà mẹ."

"Con đang mang thai đó, cẩn thận một chút thì vẫn tốt hơn, nghe lời mẹ, mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi"

Thẩm Quyên cứ như đang nâng niu một báu vật vậy, cái này không cho đụng vào, cái kia cũng không cho chạm tay, chỉ để Bạch Vi ngồi nghỉ hoặc làm việc thủ công.

Vừa có khách bước vào cửa hàng, Thẩm Quyên sẽ chủ động ra tiếp đón, phải nói là, xem cách bà giới thiệu hàng cho khách ra dáng như vậy, quả thật bà rất biết cách làm việc này. "Bên đây là trang sức dành cho các cặp đôi, tôi thấy da cô gái trẻ trung rất trắng trẻo, không bằng đeo mẫu trang sức màu đỏ này, sẽ rất có khí chất và đẹp mắt đấy."

Bạch Vi ngồi trong quầy làm đồ trang sức, lần trước nhận đơn đặt hàng làm riêng, còn thiếu hai món nữa, hai ngày sau sẽ hoàn thành.

Buổi sáng không nhiều khách lắm, thỉnh thoảng lại có vài người hẹn nhau đi dạo phố, khi bước vào cửa hàng thì trông có vẻ đông người, lúc Thẩm Quyên bận rộn không xuể thì Bạch Vi cũng đứng dậy phụ giúp.

Chỉ đi lại trong cửa hàng, trò chuyện một chút, thật sự không mệt mỏi chút nào.

Đến trưa, Thẩm Quyên lấy hộp cơm đã chuẩn bị sẵn từ sáng ra.

Đây là cơm mà bà nấu sáng nay ở nhà, cháo thập cẩm, bánh cuốn, trứng hấp tôm, sườn hấp, đậu đũa thịt băm, canh củ cải ngô với rong biển.

Rất nhiều món ăn, lượng đồ cũng rất nhiều, hai mẹ con gần như không ăn hết.

Những món ăn này đều do chính tay Thẩm Quyên nấu, bổ dưỡng lành mạnh, rất thích hợp cho Bạch Vi ăn.

Thẩm Quyên còn xách theo kha khá các loại hoa quả, táo, cam, nho, chuối, nhưng trái cây thì không mang nhiều lắm, sợ Bạch Vi không ăn hết trong một ngày, để sang ngày thứ hai thì không tốt. "Mẹ cũng ăn trái cây đi, nếu không thì lần sau mang ít chút, con không ăn hết đâu." Bạch Vi ăn nho, má phồng lên, trông như một chú chuột hamster rất dễ thương.

Thẩm Quyên cười nói: "Ngoài chùm nho lớn để ăn sau bữa trưa, các loại trái cây khác mỗi thứ hai quả, buổi sáng buổi chiều nếu con đói mà chưa có cơm ăn thì có thể ăn trái cây lót dạ cho đỡ đói trước."

Bạch Vi nghĩ cũng đúng, gần đây có vẻ cô ăn nhiều hơn, để trái cây trong cửa hàng cũng được.

5 giờ chiều, Thẩm Quyên cũng không về trước mà ở lại cùng con gái dọn dẹp cửa hàng rồi đóng cửa.

Thời tiết đã dần nóng lên, trời tối cũng chậm hơn, 5 giờ rồi mà trời vẫn còn sáng, nhưng Thẩm Quyên không cho Bạch Vi mở cửa quá muộn, vì vậy vẫn đóng cửa lúc 5 giờ như mùa đông.

"Đi xe đạp có sao không?”

"Mẹ yên tâm đi, con đi xe đạp bao lâu rồi, không sao đâu ạ."

Bạch Vi tạm biệt mẹ rồi đi xe về nhà.

Về đến nhà, Lục Tư Đình đang nấu cơm tối, chưa bước chân vào cửa, Bạch Vi đã ngửi thấy mùi thơm của các món ăn.

Buổi trưa cô đã ăn nhiều rồi nhưng dường như đói rất nhanh, chiều còn ăn mấy loại hoa quả, bây giờ vừa về đã thấy đói trở lại. Cháo lúa mì với ngô, gà viên sốt với hạt dẻ, trứng rán hương thung, khoai tây sợi trộn, canh miến tiết vịt, mùi thơm nức mũi bay ra khiến bụng Bạch Vi sôi sùng sục.

"Mau rửa tay ăn cơm đi."

Lục Tư Đình nhanh chóng bày các món ra bàn, rồi cùng Bạch Vĩ ăn tối.

Bữa sáng bữa tối đều do Lục Tư Đình nấu, bữa trưa thì mẹ Thẩm Quyên làm mang tới, mỗi ngày Bạch Vi đều được ăn những bữa ăn khác nhau lại còn tuyệt ngon, hạnh phúc đến mức sắp tan chảy.

Thì ra mang thai lại tốt như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.