[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 217: Người Kia Nhà Em Chu Đáo Thật Đấy (2)



Sáng nay, Bạch Vi được Lục Tư Đình đưa đi làm, sau khi xe dừng lại, Lục Tư Đình lại đi về phía cốp xe lấy ra một chiếc ghế tựa và đệm.

Nó được Bạch Vi mua ở trên đường vào tối qua sau khi ăn cơm.

Le ra Lục Tư Đình là người nấu ăn, nhưng khi Bạch Vi về đến nhà, cô ngửi thấy mùi lẩu ở đâu đó, đột nhiên thèm không chịu nổi.

Ban đầu Lục Tư Đình không đồng ý, đồ ăn bên ngoài không tốt cho phụ nữ mang thai. Tuy nhiên anh không ngăn được Bạch Vi cứng rắn năn nỉ, cuối cùng hai người chỉ có thể tìm một nhà hàng lẩu tốt cho sức khỏe, lúc này mới yên tâm ăn.

Sau khi ăn xong, hai người đi dạo bên ngoài, Bạch Vi liếc mắt một cái là ưng chiếc ghế tựa màu xanh, đồng thời còn có một chiếc gối ôm màu trắng hình con thỏ đồng bộ với nó.

Ghế tựa vừa to vừa mềm, Bạch Vi có thể khoanh chân ngồi trên đó, còn có thể tựa lưng vào thành ghế để ngủ một giấc.

Bạch Vi ngồi thử, ôm gối ôm hình con thỏ, lúc này cô quyết định mua luôn.

Cuối cùng cũng là Lục Tư Đình xách nó về.

Sau khi Lục Tư Đình sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, nói thêm vài câu với Bạch Vi, anh mới quay trở lại đơn vị.

Thấy vậy, chị Thôi trêu ghẹo: "Người kia nhà em chu đáo thật đấy, còn biết mua ghế mềm để em được ngồi thoải mái, đúng là có lòng mà."

"Cũng tàm tạm."

Sáng sớm, Bạch Vi ngồi trên chiếc ghế mềm bắt đầu làm đồ trang sức, còn nửa tháng nữa mới là đến ngày Quốc Tế Lao Động, cô phải bắt đầu làm đồ trang sức.

Làm đồ trang sức một lúc, Bạch Vi hơi mệt nên dừng lại nghỉ ngơi, đi vòng quanh cửa hàng.

Ba ngày trước ngày Quốc Tế Lao Động, Bạch Vi bắt đầu hâm nóng các sự kiện.

Làm biểu ngữ như bình thường, sau đó dán biểu ngữ sự kiện bên ngoài.

Rất nhiều người tới mua đồ trang sức nhìn thấy sự kiện này, có một số người sẽ ghé vào hỏi thăm. Còn khách hàng cũ đều biết, mỗi dịp lễ cửa hàng đều sẽ tổ chức sự kiện, cho nên họ thường mua nhiều vào ngày này.

Chẳng mấy chốc, sự kiện gần như được tung ra ngoài, hoạt động kinh doanh trong ngày giảm đi rất nhiều.

Những người không cần vội vàng mua đồ trang sức đã không mua nữa mà chờ đến lúc ngày Quốc tế Lao động đến, định mua nhiều hơn một chút. Một ngày trước ngày Quốc tế Lao động, trong cửa hàng vẫn chưa có việc gì như cũ, sau khi Bạch Vi xem sổ sách xong thì mới hơn sáu giờ, cô nói: "Chị Thôi, chị tan làm đi, ngày mai là ngày Quốc tế Lao động, tất cả mọi người sẽ nghỉ lễ, ngày mai có thể mở cửa hàng sớm hơn một chút."

"À, được."

Chị Thôi thu dọn đôi chút, rồi tan làm.

Bạch Vi cũng nhanh chóng xem xong sổ sách, sau khi kiểm đếm hàng tồn kho, rồi mới rời đi.

Ngày mùng 1 tháng Năm là ngày Quốc tế Lao động, hầu hết mọi người sẽ được nghỉ lễ, Lục Tư Đình cũng không ngoại lệ.

Trong bữa cơm tối, Lục Tư Đình nói: "Anh xin nghỉ phép ba ngày, ngày mai anh đưa em đi làm, vừa lúc có thể phụ giúp việc ở cửa hàng."

Sau khi tính toán cẩn thận, có vẻ như mỗi kỳ nghỉ lễ đến, đều là thời gian bận rộn nhất trong cửa hàng, ngày hôm đó Lục Tư Đình cũng sẽ đi hỗ trợ.

Tết đoan ngọ, Tết Trung thu và Quốc khánh năm ngoái, Lục Tư Đình đều đến cửa hàng giúp đỡ.

Bạch Vi ôm Lục Tư Đình làm nũng: "Chồng, anh tốt thật, có cái câu anh sẽ đến, chúng em cũng sẽ không cần phải bận rộn như vậy."

Vào ngày 1 tháng 5, Lục Tư Đình đưa Bạch Vi đi, Thẩm Quyên cũng kéo Bạch Diệu Thiên đến, cộng thêm chị Thôi, năm người đều đang ở trong cửa hàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.