[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 218: Khuôn Mặt Của Con Tròn Trịa Hơn Trước Kia Không Ít Đấy, Chắc Tiểu Lục Làm Không Ít Đ�? ?�n Ngon Cho Con Đấy Nhỉ?(1



Do các hoạt động trong cửa hàng đã được khởi động từ trước, nhiều khách hàng mới và cũ đều biết đến, nên hôm đó đã bùng nổ đơn hàng.

Trong cửa hàng cứ một đợt khách đến, một đợt lại rời đi, đợt này hết đợt sau lại đến, bổ sung hàng hóa không kịp.

May là cô đã dự trữ rất nhiều hàng từ trước.

Bạch Vĩ vui vẻ nghĩ như vậy.

Có một máy tính ở cạnh quầy, lúc ban đầu là do Bạch Vi tính toán sổ sách, nhưng sau đó không bao lâu, Thẩm Quyên bảo Bạch Vi đi xuống, để tự bản thân bà đứng thu tiền và tính toán sổ sách.

Hai người Lục Tư Đình và Bạch Diệu Thiên thì mỗi người đứng một bên, giới thiệu đồ trang sức trong cửa hàng cho khách hàng, chị Thôi thì đứng ở cửa ra vào thu hút khách hàng, thỉnh thoảng đi lên hỗ trợ bổ sung hàng hóa, Bạch Vi thì nhìn xem chỗ nào có nhiều người vây quanh, là sẽ đến nơi đó hỗ trợ.

Vào ngày mùng 1 tháng 5 đó, tất cả mọi người đều bề bộn nhiều việc, hai ngày tiếp theo không bận rộn như ngày đầu tiên, nhưng vẫn có rất nhiều người, đêm khuya lúc Bạch Vi về nhà còn phải làm rất nhiều đồ trang sức.

Sống sót qua ba ngày bận rộn, ngoại trừ số tiền bán được gần 500 tệ vào ngày đầu tiên, hai ngày tiếp theo thu được khoảng 400 tệ.

Trừ đi chi phí nguyên vật liệu, chi phí lao động, chi phí mặt bằng cửa hàng,... lợi nhuận mỗi ngày là hơn 300 tệ.

Sau khi kỳ nghỉ lễ ngày mùng 1 tháng 5 qua đi, những người đi học thì đi học, đi làm thì đi làm, trên đường phố này thưa thớt hơn rất nhiều.

Bạch Vi không có việc øì thì sẽ ở trong cửa hàng tính toán sổ sách, cảm thấy việc buôn bán không tệ, nên đã lấy một trăm tệ từ tài khoản ra, định chờ khi Thẩm Quyên đến, sẽ đưa cho bà cầm về nhà.

Mở cửa hàng đã lâu như vậy, tính đến nay, cũng đã gần một năm, bắt đầu từ tháng thứ hai cô mở cửa hàng, Thẩm Quyên đã đi đưa đồ ăn trưa, còn giúp đỡ việc trong cửa hàng.

Từ khi cô kết hôn, Bạch Vi nhiều lần muốn đưa tiền cho mẹ, hiếu kính cha mẹ mình một chút, nhưng lần nào Thẩm Quyên cũng đều từ chối.

Nói cái gì mà sau khi kết hôn, nhất định phải đặt gia đình của mình lên hàng đầu, hoặc là bảo cô tiết kiệm tiền, sau này khi sinh con rồi, sẽ biết kiếm tiền không dễ, có quá nhiều chỗ phải tiêu tiền.

Bạch Vi nghe theo, thế là trong mấy ngày nghỉ lễ, cô bảo Lục Tư Đình mang theo một số thứ, hai người đến nhà họ Bạch ngồi xuống một chút.

Nhưng lần này, Bạch Vi quyết tâm muốn cho mẹ tiền.

Giữa trưa, chị Thôi ra ngoài ăn cơm, Bạch Vi ngồi yên trong cửa hàng đợi mẹ mang đồ ăn đến.

Bây giờ trong cửa hàng đã có nhân viên, Bạch Vi thoải mái hơn chút ít, Thẩm Quyên cũng không cần phải đến sớm như vậy mỗi ngày nữa.

Sau khi mẹ cô đến, Bạch Vi cầm một tờ tiền mới tỉnh đưa cho mẹ.

Thẩm Quyên nhìn thấy tờ một trăm tệ, hơi kinh ngạc, sau đó đẩy tiền lại.

"Con làm cái gì thế?"

"Mẹ, con mở cửa hàng lâu như vậy rồi, mỗi ngày mẹ đều mang cơm trưa cho con, lại còn đến đây giúp con một tay nữa, hiện tại cửa hàng làm ăn đã có lãi, con đưa chút tiền báo hiếu mẹ, cũng là chuyện đương nhiên."

Bạch Vi làm nũng muốn nhét tiền vào túi mẹ, nhưng bị bà ngăn lại.

Con cái có lòng muốn hiếu kính cha mẹ, chắc hẳn cha mẹ nào cũng đều thấy vui vẻ, nhưng bọn họ lại sợ con cái nhịn ăn nhịn mặc, sống bần hàn.

Hơn nữa bà giúp đỡ con gái ruột của mình, nào có ai lại đòi tiền con gái bao giờ.

Nhưng bây giờ đã tuyển nhân viên ở cửa hàng, phải trả lương, có phải con gái cảm thấy đối xử tệ với bà, cho nên mới đưa tiên hả?

Thẩm Quyên tưởng mình đã đoán đúng, bèn an ủi: "Bình thường mẹ ở nhà cũng rất rảnh rỗi, đến cửa hàng đưa đồ ăn cho con cũng có sao đâu, con đừng suy nghĩ nhiều nữa, số tiền này để tiết kiệm đi, lương tháng của ba con đều đưa cho mẹ, bây giờ mua căn nhà kia còn có tiền thuê, cha mẹ không thiếu tiền đâu."

"Ơ kìa mẹ..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.