[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 228: Váy Màu Đỏ, Mặc Đi Ra Ngoài? (1)



Lục Tư Dĩnh lắc đầu, nói: "Cái này không phù hợp với em, một chiếc dây buộc tóc dễ thương như vậy, nên để những cô gái nhỏ đeo thôi."

Trác Tư Thành bật cười thành tiếng: "Chiếc dây buộc tóc màu đỏ này, cực kỳ hợp với em, mà em cũng là cô bé ở trong lòng anh, trải qua ngày mùng 1 tháng 6 này, rất hợp."

Trong lòng Trác Tư Thành, chị ấy vẫn còn là một cô bé, câu nói này Lục Tư Dĩnh còn có thể tin được, nhưng chị ấy có hợp với màu đỏ không?

Nói đùa cái gì thế.

Hầu như trong tủ quần áo của chị ấy chưa từng xuất hiện món đồ nào màu đỏ.

Hơn nữa còn đang ở trong quân đội, mọi người đều thống nhất mặc đồng phục, hầu như không có ai xuất hiện trong quân đội với những bộ quần áo sặc sỡ như vậy.

Thấy chị ấy vẫn đang do dự, Trác Tư Thành lại nói: "Tin anh đi, chỉ là em không thường xuyên mặc màu đỏ thôi, nhưng màu này, nhất định rất hợp với em."

Dù sao cũng chỉ là một chiếc dây buộc tóc màu đỏ, cũng không phải một bộ quần áo màu đỏ, nên Lục Tư Dĩnh đành nửa tin nửa ngờ nhận lấy nó. “Anh ăn cơm chưa?”

"Ăn rồi."

"Cuối tuần này có muốn ra ngoài chơi không?"

"Được"

Hai người hẹn nhau cuối tuần này sẽ cùng nhau đi mua sắm, lại nói chuyện một lúc, Trác Tư Thành mới lưu luyến không rời đi về nhà.

Cầm sợi dây tóc màu đỏ trong lòng bàn tay, Lục Tư Dĩnh không hiểu sao cảm thấy hơi nóng, sau khi về đến nhà, thay bộ đồ ngủ, Lục Tư Dĩnh đã chuẩn bị đi ngủ.

Cuối tuần Lục Tư Dĩnh không có việc gì, buổi sáng sau khi thức dậy bắt đầu rửa mặt, trang điểm.

Cũng không cần thiết phải trang điểm, chỉ cần khoác lên mình bộ quần áo mới thật đẹp, phối một số trang sức và phụ kiện với quần áo, là có thể lập tức ra ngoài.

Lục Tư Dĩnh đã chuẩn bị xong, nhưng không đi ra ngoài ngay, do dự một lúc lâu, ánh mắt rơi vào bàn trang điểm, trên đó có một sợi dây buộc tóc màu đỏ dâu tây.

Thành thật mà nói, Lục Tư Dĩnh không muốn đeo nó, lần cuối cùng chị ấy đeo một chiếc dây buộc tóc trẻ con như vậy, đã là hơn hai mươi năm trước rồi.

Bây giờ chị ấy đã là một cô gái hai mươi sáu tuổi, trên đầu đeo kiểu dây buộc tóc chỉ có trẻ con mới thích này, chủ yếu là nếu người khác nhìn thấy, nhất định sẽ cười nhạo.

Lục Tư Dĩnh rời khỏi phòng.

Vài giây sau, lại cau mày quay lại, đeo chiếc dây buộc tóc đó lên.

Nói thế nào thì đây cũng là quà mà Trác Tư Thành tặng chị ấy mấy ngày trước, bình thường không đeo thì cũng không sao, nhưng lúc hẹn hò mà cũng không đeo, thì có vẻ không ổn cho lắm.

Lục Tư Dĩnh buộc tóc xong, chụp một tấm ảnh ở trước gương, cảm thấy hơi kỳ lạ, cũng thấy hơi xấu hổ.

Quên đi, đã đeo lên rồi, không cần phải tháo ra nữa, nếu không lát nữa sẽ không kịp giỜ.

Lục Tư Dĩnh rời khỏi đại viện của khu quân đội, đi bộ đến địa điểm mà hai người đã hẹn trước.

Đám đông trên đường dần dần đông lên, Lục Tư Dĩnh đi trong đám người, luôn cảm giác có ai đó đang nhìn mình.

Nhưng lúc chị ấy nhìn sang, lại không thể tìm thấy ai đang nhìn mình.

Mặc dù nhiều người đã nói, nhìn vào vẻ ngoài của chị ấy, không nhìn ra được chị ấy đã hai mươi sáu tuổi, nhưng chị ấy đã lớn như vậy rồi, lại đeo cái dây buộc tóc dễ thương của bé gái, người khác thấy được, chắc chắn sẽ cười nhạo chị ay vì đã giả vờ nai tơ đấy nhỉ? Không, sẽ không đâu, dây buộc tóc được buộc ở đằng sau, những người khác đi tới từ phía trước, sẽ không thể nhìn thấy dây buộc tóc mới đúng.

Hơn nữa cái họa tiết dâu tây dễ thương đó, chị ấy đã cố tình đặt nó ở một góc, để người từ hướng khác đến cũng không thể nhìn thấy.

Lục Tư Dĩnh hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng về phía trước, buộc mình không được nghĩ về sợi dây buộc tóc nữa.

Chẳng mấy chốc, Lục Tư Dĩnh đã nhìn thấy Trác Tư Thành đứng dưới gốc cây đại thụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.