[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 232: Trác Tư Thành Nhắm Mắt Lại, Ôm Lục Tư Dĩnh Càng Chặt Hơn (3)



Chỉ có điều cậu ấy cứ sợ hãi như thế, Lục Tư Dĩnh tạm thời không quan tâm đến phim nữa mà duỗi tay xoa xoa đầu của Trác Tư Thành.

Thật ra Trác Tư Thành cũng là bị cảnh vừa rồi dọa sợ, bây giờ không xem phim cũng đã đỡ hơn rất nhiều.

Cậu ấy muốn ngồi ổn định, dù sao cũng là một người đàn ông, nhoài người về phía trước ngực phụ nữ như thế thì xem sao được?

Chỉ là không có ngồi xuống, trong màn hình truyền ra tiếng thét chói tai, còn có tiếng đồ vật bị đổ vỡ. Trác Tư Thành vừa nhắm mắt lại, ôm lấy Lục Tư Dĩnh càng ngày càng chặt.

Được rồi, có chuyện gì vẫn chờ đi ra ngoài rồi nói, Lục Tư Dĩnh là bạn gái của cậu ấy, ôm một chút cũng không có gì.

"Phụt."

Lục Tư Dĩnh nhìn dáng vẻ nhát gan này của cậu ấy thì suýt chút nữa bật cười thành tiếng. Cô ấy vuốt mái tóc mềm của Trác Tư Thành, dụ dỗ nói: "Đừng sợ, chỉ là giả dối, gạt người thôi, đừng sợ đừng sợ."

Trác Tư Thành vẫn cứ sợ và ôm lấy cô ấy như vậy, hết lần này tới lân khác lại giả vờ không sợ, vừa quật cường vừa đáng yêu, còn rất vui vẻ.

Bộ phim gần kết thúc.

Tám cô gái nhỏ trong một ký túc xá cuối cùng chỉ còn lại Trần Di và cô bạn tốt Cao Tĩnh.

Bởi vì giúp bọn họ xua đuổi ma quỷ mà ông ngoại đã bị thương không nhỏ, sau đó ông ấy được con trai tới đón vào thành phố.

Vừa sáng sớm, hai người đi chuyến xe buýt sớm nhất để chuẩn bị trở về trường học, chẳng bao lâu sau chiếc xe cũng đông đủ, tài xế nổ máy xe.

Lúc Cao Tĩnh đứng dậy cầm ba lô thì cô ấy nhìn vào chỗ ngồi phía sau. Phía sau cùng là sáu chỗ ngồi nối liền nhau, giờ phút này lại trống rỗng, không có ai ngồi.

Nhưng mà giữa hai hàng ghế ngồi còn có mấy người trẻ tuổi đang đứng nói chuyện vui vẻ.

Cao Tĩnh cảm thấy có chút kỳ quái, thuận miệng nói: "Phía sau không phải còn có sáu chỗ ngồi sao, tại sao không ai ngồi vậy."

Nhóc con đứng bên cạnh kỳ lạ nhìn thoáng qua ghế sau xe và nói: "Làm gì có mấy ghế trống đâu, không phải có mấy nữ sinh đang ngồi sao?"

Cao Tĩnh đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, giống như cả người rơi xuống nước vậy, nước lạnh như băng từ từ thấm vào tai, mắt, mũi, miệng, toàn bộ cơ thể dần dần phình to lên. Cô gái toàn thân run ray không khống chế được quay đầu lại, cô nhìn thấy có sáu cô gái tóc dài ngồi ở hàng ghế cuối cùng.

Bọn họ có mái tóc dài bay bay, che chắn gương mặt khiến cô không thể nhìn rõ, quần áo lộn xộn, có cả vết máu mờ nhạt, nhìn thẳng hướng về phía Cao Tĩnh.

Đó là bộ quần áo Cao Tĩnh rất quen thuộc, bạn cùng phòng của cô đã mặc qua bộ quần áo này.

Cao Tĩnh muốn quay đầu, muốn hét lớn, nhưng cổ họng giống như bị ai đó bóp nghẹn lại, chỉ có thể phát ra những tiếng thút thít nhỏ nhẹ.

Trần Di ngược lại không có phát hiện ra cái gì, sau khi cô lên xe cũng không để ý đến Cao Tĩnh, chỉ là mơ màng nhìn khung cảnh ngoài trời qua cửa xe.

Sau khi xe khởi hành, Trần Di không nhìn thấy thôn trang nữa, tình cờ nhìn thấy sáu cô gái trạc tuổi nhau ngồi ở hàng xe cuối cùng, nhìn có vẻ là vào thành phố để làm việc.

Trần Di đã nhiều đêm không có ngủ ngon, liền dựa vào cửa xe, rất nhanh liền ngủ di trên cổ cô, sợi dây đó đã đeo được hơn 10 năm rồi, nghe nói là tượng Quan Thế Âm khai quang, đang toả ra ánh sáng mờ nhạt.

Bộ phim đến đây là kết thúc, Lục Tư Dĩnh luôn cảm thấy xem vẫn chưa đã lắm.

Hình như bộ phim vẫn chưa được chiếu hết, nhưng thời gian cũng đủ dài, phần sau đoán là đã bị cắt mất rồi.

Bộ phim kết thúc, người vui vẻ nhất không ai qua chính là Trác Tư Thành, anh cuối cùng cũng không cần phải chịu đựng dày vò từ phim kinh dị nữa rồi.

Lục Tư Dĩnh lại không có cảm thấy gì, chỉ là hình như hơi đói bụng, bèn hỏi: "Lát nữa chúng ta đi ăn cái gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.