[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 239: Đó Hẳn Là Hiện Trường Bạo Lực Gia Đình Quy Mô Lớn (1)



Món quà tặng Hoàng Nguyệt Nha là một chiếc vòng tay bằng ngọc bích màu trắng và một đôi hoa tai bằng ngọc trai, đây cũng không phải là những thứ rẻ tiền, tất cả đều là hàng thật.

Còn về phần quà của Lục Tư Đình và Bạch Vi, Trác Tư Thành đã suy nghĩ rất lâu.

Lục Tư Đình mặc dù là em vợ, nhưng cũng trạc tuổi Trác Tư Thành, mà con người ta còn sắp chào đời rồi.

Trác Tư Thành suy nghĩ, dứt khoát tặng cho nhà bọn họ rất nhiều đồ dùng cần dùng cho trẻ nhỏ, còn có một ít thuốc bổ quý giá.

Về phần quà cho Lục Tư Dĩnh, Trác Tư Thành đã tặng từ sớm rồi.

Hoàng Nguyệt Nha nhìn thấy biểu tượng ở bên ngoài hộp trang sức, hơi ngạc nhiên, nói: "Đứa nhỏ này, tới thì cứ tới thôi, tặng quà tùy ý một chút cho có lòng là được, sao lại tặng thứ đắt tiền như này?"

Trác Tư Thành cười nói: "Dì à, dì cũng đã nói, quà tặng không quan trọng đắt hay rẻ, quan trọng là tấm lòng của cháu dành cho Tiểu Dĩnh, những thứ này trong mắt cháu đều không đáng giá gì, chỉ cần mọi người thấy thích, thì đều đáng giá."

Lục Chính Hoa khẽ gật đầu, dường như rất hài lòng với người con rể này. "Đến, đến đây đi, mau ăn cơm thôi."

"Tiểu Trác cháu mau ngồi xuống đi."

"Vị Vi, con đừng nhúc nhích, để mẹ đi bưng cơm là được."

Cả nhà nhanh chóng ngồi ăn rồi nói chuyện phiếm.

Trác Tư Thành nói: "Trong nhà cháu không có người lớn, cha mẹ, ông bà ngoại và ông nội đều đã mất, còn mỗi bà nội, nhưng mà bà nội đã lớn tuổi đi đứng không tiện cho lắm, nếu như đến lúc hai nhà gặp mặt, phải làm phiền mọi người đến nhà cháu rồi."

Trong gia đình không có người lớn, nói tốt thì cũng tốt, nói không tốt cũng có chỗ không tốt.

Sau này nếu có con, sẽ không có cha mẹ chồng giúp đỡ chăm sóc, nhưng đồng thời cũng tránh được mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu.

Gia đình Trác Tư Thành là gia đình có học thức, ông bà nội, ông bà ngoại, kể cả cha mẹ anh ấy, cả nhà đều là người làm công tác văn hóa, đều là sinh viên đại học.

Dưới sự ảnh hưởng của gia đình, anh ấy cũng trở thành một giáo viên trung học.

Chỉ là người lớn trong nhà đều đã mất sớm, sau đó cha mẹ cũng vì chuyện ngoài ý muốn mà qua đời, cho nên sau khi anh ấy thành niên, là bắt đầu sống một mình. Nói đến đây, cũng khiến người ta thấy thon thức.

Lục Tư Dĩnh không biết nghĩ đến chuyện gì, nhìn Trác Tư Thành, phàn nàn: "Nhà em cũng không có nhiều sinh viên đại học, em cũng không được học nhiều, sau này không chừng còn cản trở gia đình anh trong đấy."

Ba đời nhà họ Lục đã tham gia quân đội, bắt đầu từ ông nội của Lục Tư Dĩnh, cho đến anh chị em của chị ấy, ngoại trừ bà nội và mẹ, cả gia đình đều là quân nhân.

Lục Tư Dĩnh khác với em trai mình, hồi cấp ba chị ấy từng học tại trường quân đội, lớp văn hóa của chị ấy có thể không phải lớp cực kỳ tốt, Trác Tư Thành ở cùng chị ấy, có lẽ là tú tài gặp binh lính.

Vốn dĩ Lục Tư Dĩnh chỉ là đang tự trách mình, nhưng không ngờ Trác Tư Thành lại nghe được, gắp cho chị ấy một ít đồ ăn, sau đó trịnh trọng nói: "Không sao, có anh ở đây mà, cho dù sau này con chúng ta không thích đi học, không muốn đọc sách cũng không sao, để anh dạy nó, điểm các môn của nó hẳn là không tệ lắm đâu."

Mặc dù Lục Tư Dĩnh không thích lớp học lắm, nhưng thành tích của chị ấy cũng không được coi là kém, lúc đầu còn tưởng Trác Tư Thành sẽ an ủi chị ấy đôi chút, chị ấy nào có tệ như lời chị ấy nói.

Ai ngờ, Trác Tư Thành lại muốn dạy kèm cho đứa con tương lai của bọn họ. Điều này không phải đồng ý với những lời chị ấy nói hay sao.

Lục Tư Dĩnh có hơi tức giận, trực tiếp giơ tay ra, định véo mặt như thường lệ, nhưng người thân trong nhà đều đang ở đây, chị ấy bèn dừng tay lại, thay vào đó đi nhéo cánh tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.