[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 253: Quả Nhiên Vẫn Là Con Gái Ngoan Ngoãn Dễ Thương, Con Trai Là Kẻ Đến Đòi Nợ (1)



Bây giờ may đứa nhỏ cũng ngủ thiếp đi, hai người ngủ ở trên một giường, Lục Tư Đình ôm Bạch Vi trong lòng có chút ngứa ngáy.

Có vẻ như sau khi sinh con xong thì Bạch Vi không còn giống lúc trước, nhưng mà cũng không biết khác chỗ nào, Lục Tư Đình không thể xác định được.

Nhưng mà anh biết, eo của Bạch Vi càng thêm mềm mại, hơn nữa trên người cô luôn có mùi thơm của sữa, rất thơm.

Lục Tư Đình không nhịn được tâm viên ý mã, ôm lấy vợ mình, bắt đầu hôn.

Bạch Vi kinh ngạc, sau khi biết Lục Tư Đình đang làm gì thì có chút ghét bỏ trừng mắt liếc anh một cái.

Bây giờ cô mới chỉ ra tháng, Lục Tư Đình lại vội vàng không nhịn nổi như vậy, thực sự quá nóng vội.

Tính toán thời gian, từ giữa lúc mang thai đến giờ, khi bụng Bạch Vi lớn lên thì Lục Tư Đình bắt đầu kiềm chế, cũng không chạm vào cô, chi sợ cô không thoải mái, đến bây giờ cũng đã nửa năm.

Người đàn ông Lục Tư Đình này, hóa ra đã nhịn được nửa năm. Bạch Vi cũng không từ chối, bởi vì anh cũng đã nhịn lâu cho nên cô cũng hợp tác.

Mặc dù hai người đã không tiếp xúc thân mật với nhau nửa năm, nhưng mà lúc da thịt kề nhau thì cảm giác quen thuộc kia vẫn truyền đến, Bạch Vi cũng không nhịn được mà lên tiếng.

Cô vội vàng che miệng của mình, đồng thời nhìn về phía bên cạnh, thấy mấy đứa nhỏ không bị mình đánh thức thì mới thở phào trong lòng.

Vốn cho rằng mở đầu thuận lợi thì phần cuối cũng sẽ thuận lợi, nhưng mà khi tiến hành đến một nửa thì Lục Thiên Duệ đột nhiên khóc lên.

Lúc ban đầu chỉ khóc nhỏ, sau đó không thấy có người để ý đến mình thì càng lúc càng khóc lớn.

Sắc mặt của Lục Tư Đình lập tức đen lại, cuối cùng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể rời ra, đứng lên ôm mấy đứa nhỏ dỗ.

Lục Thiên Due rất biết khóc, tiếng khóc rõ to, nếu như để mặc kệ thì nhất định sẽ đánh thức Lục Nhã Huệ.

Em gái và anh trai không giống nhau, vào buổi tối rất khó dỗ em gái, nếu như bị đánh thức thì cả hai vợ chồng đừng mong ai được đi ngủ.

Được ôm dỗ dỗ, lại uống sữa, Lục Thiên Duệ nhanh chóng nín khóc.

Bạch Vi trốn ở trong chăn, nhìn gương mặt thối dục cầu bất mãn của Lục Tư Đình thì không nhịn được cười trộm. Cũng không thể nói là không có chỗ tốt, ít nhất thì Lục Tư Đình là một người chồng, một người ba tốt, vào nửa đêm khi mấy đứa nhỏ khóc thì anh sẽ chủ động đi dỗ, cho dù bọn họ đang làm chút vận động tạo ra con người.

Bạch Vi nhìn một hồi, sau đó bắt đầu ngáp, cô bắt đầu buồn ngủ.

Chờ Lục Tư Đình cho cả hai đứa bé ăn no quay trở lại bên cạnh Bạch Vĩ thì cô đã ngủ.

Lục Tư Đình tắt đèn bàn nhỏ, rón rén lên giường ôm Bạch Vi ngủ.

Mặc dù con trai con gái và mẹ của chúng đều dễ thương, mềm mại, có mùi sữa, nhưng mà xúc cảm lại không giống nhau, chỉ khi ôm Bạch Vi ngủ thì Lục Tư Đình mới có thể ngủ say sưa.

Ngày hôm sau là thứ bảy, Lục Tư Đình không cần đến khu quân đội cho nên buổi sáng anh cũng không dậy sớm, đến 7h30 mới dậy nấu cơm.

Buổi sáng, Hoàng Nguyệt Nha đến đây một chuyến, còn mang theo rất nhiều đồ ăn mà mình đã làm.

Lúc Hoàng Nguyệt Nha không có chuyện gì làm trong nhà thì sẽ làm rất nhiều món ăn nhanh, có sủi cảo, bánh, trứng luộc, trà.

Sủi cảo lại có mấy loại nhân, có rau hẹ trứng gà, hồi hương trứng gà, thịt heo hành tây, rau cần thịt bò, bên trong nhân bánh còn được cho gia vị, ăn rất ngon. Nếu không làm hết nhân bánh thì Hoàng Nguyệt Nha liền sẽ làm thêm chút bánh, chiên ngập dầu, ăn rất ngon.

Hoàng Nguyệt Nha cho bọn họ chút bánh và sủi cảo, thấy hôm nay con trai ở nhà thì bà ấy đi xem cháu trai cháu gái một chút rồi lập tức rời đi.

Hôm nay là một ngày có thời tiết tốt hiếm có, Bạch Vi chăm hai đứa bé, còn Lục Tư Đình đi đổi ga giường, sau khi máy giặt giặt xong thì anh mang đi phơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.