[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 254: Quả Nhiên Vẫn Là Con Gái Ngoan Ngoãn Dễ Thương, Con Trai Là Kẻ Đến Đòi Nợ (2)



Mở tất cả cửa sổ ra một chút để thông gió thông khí, sau đó lại quét dọn vệ sinh.

Buổi trưa, Lục Tư Đình nấu rất nhiều sủi cảo, sau đó làm hai đĩa rau xào, hai món rau trộn, như vậy là xong bữa trưa.

Hai người cơm nước xong xuôi, Lục Tư Đình đi rửa chén cọ nồi, Bạch Vi thì đi lau bàn.

1h chiều, vào lúc nóng nhất trong ngày, vợ chồng trẻ chuẩn bị tắm rửa cho hai đứa bé.

Nước ở trong chậu vừa phải, trong phòng cũng rất nóng cho nên họ cũng không để nước quá nóng, da của mấy đứa nhỏ rất mỏng, ở nhiệt độ người lớn cảm thấy không nóng thì bọn nhỏ vẫn có thể bị bỏng, cho nên Bạch Vi không để nước quá nóng.

Lục Tư Đình cho con trai tắm rửa, Bạch Vi tắm cho con gái.

Nhân lúc tắm rửa, Lục Tư Đình lặng lẽ đánh hai cái vào mông con trai, tối hôm qua do cậu bé khóc cho nên bọn họ mới lỡ chuyện.

Có vẻ như Lục Thiên Duệ không vui khi bị đánh vào mông nhỏ, hé miệng ô ô a kêu hai tiếng, trợn to mắt nhìn ba ruột, ánh mắt giống như đang nói, ba không hoàn thành chuyện của mình thì liên quan gì đến con?

"Bảo bối thật tuyệt, để ba tắm cho con nhé."

"Bảo bối nhà chúng ta thật ngoan, không sợ nhỉ, sắp tắm xong rồi."

Bạch Vi ôm con gái ở bên ngoài, thỉnh thoảng sẽ lên tiếng để hấp dẫn sự chú ý của con trai, để cậu bé không sợ, hình như Lục Thiên Duệ không sợ tắm rửa một chút nào, thỉnh thoảng còn cười ra tiếng.

Lục Tư Đình không khỏi cảm thán, quả nhiên vẫn là con gái ngoan ngoãn dễ thương, con trai đến để đòi nợ.

Lục Tư Đình nhéo nhéo gương mặt mũm mĩm của con trai, Lục Thiên Duệ còn tưởng rằng anh đang chơi cùng mình cho nên cười rất ngây ngô.

Sau khi tắm rửa xong, Bạch Vi lập tức thả con gái lên giường, sau đó cầm khăn tắm vào bọc con trai.

Trong phòng rất nóng, Bạch Vi đặt con trai lên giường, lau sạch cơ thể xong thì mới mặc quần áo vào, sau đó lại đặt cậu bé vào trong nôi.

Bây giờ sẽ phải tắm rửa cho con gái.

Con gái yên tĩnh hơn con trai một chút, không làm ầm ï như vậy, nhưng mà lúc gội đầu thì cô bé có chút sợ, đột nhiên bắt đầu gào khóc.

Lục Tư Đình chỉ có thể tăng tốc, Bạch Vi nói chuyện với cô bé, cũng lấy đồ chơi để thu hút sự chú ý, cuối cùng cũng dỗ được con gái. Sau khi tắm rửa sạch sẽ cho hai em bé thì Bạch Vi cảm thấy rất mệt mỏi, đây là cảm giác mà cô chưa cảm nhận được từ rất lâu rồi.

Tắm rửa cho hai đứa nhỏ là một chuyện rất tốn sức, hơn nữa sau khi bọn nhỏ được tắm xong thì cũng cảm thấy rất mệt mỏi.

Sau khi chơi trong nôi một lúc thì hai đứa nhỏ lại khóc lên, có lẽ là do buồn ngủ cho nên cả hai đứa đều bắt đầu ngáp.

Lục Tư Đình đứng ở phía trước cái nôi, nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, dường như đang xác nhận lại điều gì.

Bạch Vi hiếu kỳ tiến tới, nhỏ giọng hỏi: "Anh đang nhìn gì thế?"

Lục Tư Đình cong môi, nói: "Bọn nhỏ ngủ rồi."

Đúng là đã ngủ rồi.

Bạch Vi gật đầu, cô còn chưa kịp nói gì thì đã bị ôm ngang người.

Bạch Vi sợ hết hồn, hai tay vòng lấy cổ của Lục Tư Đình theo bản năng, lườm nguýt anh một cái: "Anh định làm gì?"

"Chuyện tối hôm qua của chúng ta còn chưa được làm xong, em không quên chứ."

Lục Tư Đình bình tĩnh, trực tiếp đi ra ngoài: "Làm việc gì cũng phải làm đến nơi đến chốn, bọn nhỏ đã ngủ rồi, đương nhiên là chúng ta có thể làm chuyện mà chúng ta chưa làm xong." Bạch Vi có chút im lặng, cô muốn tự mình đi, lại sợ động tĩnh của mình quá lớn sẽ đánh thức mấy đứa nhỏ.

Bỏ đi, dù sao mình đi hoặc bị ôm đi thì kết quả cũng giống nhau, hơn nữa mới chỉ làm được một nửa loại chuyện này cũng khiến Bạch Vi có chút khó chịu.

Rất nhanh, căn phòng cách vách truyền đến tiếng nói đứt quãng, còn có tiếng kẹt kẹt của chân giường.

Sau một tiếng rưỡi, vẫn là Bạch Vi nhớ hai đứa bé, sợ bọn nhỏ tỉnh lại rồi khóc cho nên đã đá Lục Tư Đình xuống giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.