[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 269: Em Muốn Đi Tắm Rửa, Anh Có Muốn Đi Cùng Không (1)



Một ly lại một ly vào trong bụng, có người uống ba, năm ly đã không được, Lục Tư Dĩnh vẫn rất vui vẻ, đã rất lâu rồi cô ấy không được uống sảng khoái như vậy.

Trong quá khứ, lần nào cũng không uống nhiều, người uống rượu với cô ấy lại không chịu được, cô ấy cũng uống với người trong nhà nhưng mà Lục Tư Dĩnh rất ít khi tìm được kỳ phùng địch thủ ở trên bàn rượu.

"Không được, không được, tôi phải nghỉ ngơi một chút."

"Anh họ, đứng lên, lại uống một ly."

"Em, em cũng không được, chị Dĩnh, chị thật lợi hại."

"Cười cười, nào tiếp tục."

Kế tiếp, trong yến tiệc liền xuất hiện một màn rất khôi hài.

Vào lúc người khác kết hôn đều là khách mời đi rót rượu cho cô dâu chú rể, ít nhất phải đợi đến khi có một người say thì mới được thả.

Bây giờ thì ngược lại, chú rể bị nhóm bạn mình vây quanh, cũng không biết uống cái gì, không có chút men say nào.

Lục Tư Dĩnh thì tuyệt hơn, mấy người kia tới rót rượu, cô ấy không chỉ uống hết sạch, thậm chí khi những người kia không uống được nữa thì cô ấy vẫn còn nhiệt tình, lôi kéo người không để äi.

Bây giờ mọi người cũng không dám nhìn cô ấy, chỉ sợ đột nhiên nhìn đối diện vào nhau thì sẽ bị kéo đi uống rượu.

Bởi vì Lục Tư Đình phải ôm con cho nên miễn cưỡng trốn qua một kiếp.

Bạch Vi ngồi ở bên cạnh, hai người vừa đối mắt thì đều có chút dở khóc dở cười.

Không hiểu sao, Bạch Vi nhớ tới sau tết vào năm ngoái, người một nhà ở bên ngoài ăn cơm tất niên, một mình Lục Tư Dĩnh lại khiến cho Lục Chính Hoa cùng Bạch Diệu Thiên uống say ngất.

Lúc đó Lục Tư Đình cũng uống không ít, nhưng anh hiểu chị gái của mình, cố tình giả say để trốn.

Hoàng Nguyệt Nha ôm cháu trai, ngồi ở một bàn khác với Lục Chính Hoa, trơ mắt nhìn con gái mình đứng ở đó lôi kéo người khác đến uống rượu từ đầu này đến đầu kia.

Thậm chí, sau khi bọn họ nhìn thấy cô ấy đi đến thì bắt đầu trốn, bắt đầu giả say, đương nhiên còn có một số người thực sự uống nhiều cho nên đã say thật.

Chuyện này, đây cũng không phải dáng vẻ của con gái nên có.

Lục Chính Hoa lắc đầu, hôm nay là ngày vui cho nên cũng không nói gì. Lục Tư Dĩnh thấy không có ai uống rượu cùng mình thì tự rót chén rượu, nói: "Chỉ có chút thực lực đó thôi, thế mà mọi người còn muốn tìm tôi uống rượu, quá cùi bắp rồi? Muốn tôi say, vậy mà bây giờ mọi người lại say hết với nhau."

Nghe xong lời này, vẫn không có một ai dám tiến lên phía trước uống rượu với cô ấy.

Trác Tư Thành cũng được thả ra, hai vợ chồng này hoàn toàn khác nhau khi ở trên bàn rượu.

Một người có thể khiến cho tất cả mọi người trên bàn rượu uống đến lúc bị gục, một người thì đi đổ rượu hoặc rót bia.

Các phù rể chính biết Trác Tư Thành không uống được rượu cho nên mới vây cậu ấy lại như thế, cũng tránh được mấy người không uống bằng Lục Tư Dĩnh đến tìm Trác Tư Thành uống.

Ngày nào mà chẳng có thể uống rượu được, nhưng hôm nay là đêm tân hôn, như tên này cứ uống say như vậy thì cũng không ổn.

Quá nhiều người, Trác Tư Thành lặng lẽ đổi rượu của mình thành nước, ai tới mời rượu thì cứ uống nước, cũng chưa ăn chút cơm nào mà đã uống no nƯỚc.

Buổi tối, hôn lễ kết thúc mỹ mãn, trong nhà hàng có không ít người say rượu, tất cả đều được vợ của mình đưa đi, còn lại thì để Trác Tư Thành cùng Lục Chính Hoa không uống rượu, lái xe đưa bọn họ về. Mọi người ai vê nhà nấy, Lục Tư Dĩnh cũng muốn đi theo Trác Tư Thành trở về biệt thự.

Biệt thự rất lớn, có ba tầng, phòng của bọn họ ở tầng hai.

Lúc trước Lục Tư Dĩnh từng đến hai lần, lúc trang trí phòng tân hôn thì cô ấy cũng đưa ra ý kiến của mình.

Trong phòng có rất nhiều thứ, có đồ của cô ấy chuyển đến, có của hồi môn, còn có quà mà khách tham gia hôn lễ tặng.

Trác Tư Thành vừa về đến thì đi thẳng đến bàn trà ở lâu một.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.