[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 272: Ai Bảo Ánh Mắt Của Em Trai Em Tốt, Cưới Được Vi Vi Chứ (2)



Vốn nên nói về chuyện này trước khi kết hôn một chút, nhưng mà trước khi kết hôn bọn họ đều rất bận rộn, cho nên đã quên mất chuyện này.

Trác Tư Thành gửi lễ hỏi không ít, một ngàn lẻ một tệ, có ý là ngàn dặm mới tìm được một.

Cậu ấy là giáo viên anh văn mới tốt nghiệp không lâu, tiền lương mỗi tháng là 60 tệ, tích góp một năm cũng không được bao nhiêu tiền, thậm chí còn đưa nhiều đồ như vậy, Lục Tư Dĩnh chỉ sợ cậu ấy mọc sạch hết vốn liếng.

Vốn là Lục Tư Dĩnh cũng không muốn gì, dù sao thì cô ấy cũng không thiếu tiền, mấy món đồ kia cũng do Trác Tư Thành chủ động tặng để thể hiện tấm lòng.

Mặc dù căn nhà này rất lớn, nhưng mà nhà ở công quán Murphy cũng không dễ dàng mua bán, có vẻ như đây là căn nhà được truyền lại.

Lục Tư Dĩnh liền chủ động nói: "Về phần lễ hỏi mà anh tặng, ba mẹ đều bảo em tự giữ lấy, còn về đồ đạc thì được mang đến căn nhà nhỏ ở trong quân khu của em, nhưng mà ở đó cái gì cũng có, hơn nữa sau này hai chúng ta sống cùng nhau, trong nhà cái gì cũng có cho nên em đã để đồ lại ở nhà ba mẹ.”

Vốn là lễ hỏi thuộc ve Lục Tư Dĩnh, cô ấy nắm tất cả quyên lợi, muốn xử trí như thế nào thì cũng được, Trác Tư Thành cũng không hỏi đến.

Đợi mấy giây, Lục Tư Dĩnh lại nói: "Em có chức vị trung đoàn trưởng ở trong quân đội, tiền lương mỗi tháng là hai trăm sáu mươi tám tệ, phúc lợi quân nhân không tệ, mỗi tháng còn có tiền cơm."

"Em có riêng một chút tiền, cộng thêm số tiền lúc trước ông nội để lại cho em, em đã mua mấy căn nhà, sau khi trang trí bốn căn nhà nhỏ thì đã cho thuê, mỗi tháng sẽ kiếm được 100 tệ tiên thuê nhà."

Trác Tư Thành càng nghe thì mắt càng trợn lên, cậu ấy không nghĩ tới, hòa ra Lục Tư Dĩnh còn là một phú bà nhỏ.

Đúng là phúc lợi của quân nhân rất tốt, chức vị của cô ấy lại cao, một tháng lại có hơn 200, trong trường học Trác Tư Thành, phải lên đến cấp bậc chủ nhiệm thì mới đạt được khoảng 200 tiền lương.

Còn có mấy căn nhà, đến tột cùng là mấy căn, Lục Tư Dĩnh còn cho thuê bốn căn nhà, tiền thuê nhà mỗi tháng cũng tầm 100 tệ, có thể nói, dù bây giờ Lục Tư Dĩnh chỉ nằm ngửa ở nhà, không làm gì cả thì vẫn có thể sống rất tốt dựa vào tiền cho thuê nhà.

Trác Tư Thành ngồi ngay ngắn, cảm thán nói: "Thật không nhìn ra, em lại là một phú bà nhỏ."

Bình thường mấy bộ quần áo mà Lục Tư Dĩnh mặc ra ngoài có màu sắc cố định, không đặc biệt sáng, cũng không đeo đồ trang sức, mặc dù nhìn vừa ngầu vừa đẹp, nhưng mà thực sự không thể nhìn ra cô ấy là con nhà có tiền.

Lục Tư Dĩnh cũng không kiêu ngạo, cười khúc khích: "Ai bảo ánh mắt của em trai em tốt, cưới được Vi Vi chứ."

Chuyện này thì liên quan gì đến bọn họ?

Trác Tư Thành không hiểu rõ, cũng không hỏi, mà nói: "Ông nội của anh, ông bà ngoại của anh cũng ra đi khi anh còn nhỏ, ba mẹ của anh cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn khi anh mới vào cấp 3, đều đã qua đời. Bọn họ chỉ có một mình anh cho nên anh thừa hưởng lại toàn bộ gia sản trong nhà."

Tính ra, ba mẹ Trác Tư Thành đã rời đi gần mười năm, cho nên khi nhắc lại chuyện như vậy, Trác Tư Thành cảm thấy vô cùng bình tĩnh.

Trước đây, khi Trác Tư Thành còn chưa trưởng thành, bỗng nhiên không còn ai xung quanh, bà nội lớn tuổi, không thể nào đi làm, chỉ có thể thay cậu ấy tạm thời bảo quản di sản trong 2 năm, đợi đến khi trưởng thành thì mới giao tất cả lại cho cậu ấy.

Trác Tư Thành chưa từng động vào các loại bất động sản, mà những di sản kia vẫn được bảo tồn, không được tùy tiện sử dụng.

Mặc dù Trác Tư Thành không lớn tuổi, nhưng mà trong tay nắm giữ khối lượng tài sản không hề nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.