[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 294: Đồ Chơi Của Mình Thì Mình Phải Dọn (2)



Hai đứa bé rất hiếu kì, nói ra mấy chữ đơn giản, bọn nhỏ cũng muốn chào hỏi em gái, muốn chơi cùng em gái, nhưng mà trẻ một tháng tuổi dùng phần lớn thời gian để ngủ, lúc này cô bé đang ngủ thật ngon, không nghe được gì cả, đừng nói đến chuyện đứng lên chơi cùng bọn nhỏ.

Lục Nhã Huệ nhìn em gái, duỗi tay nhỏ ra, cẩn thận sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.

Bạch Vi vừa cười vừa nói: "Bảo bối, lúc các con vừa mới sinh ra cũng giống như em gái, cũng nhỏ bé như thế, ngày nào cũng ngủ rất nhiều."

Lục Thiên Duệ cùng Lục Nhã Huệ ngạc nhiên nhìn chằm chằm đứa bé trên giường, hóa ra trước đó bọn họ cũng giống như em gái, cũng nhỏ như vậy, còn rất thích ngủ, vậy có phải là lúc bé bọn họ cũng giống em gái không?

Trong lòng Lục Nhã Huệ có câu hỏi cho nên muốn lên giường đánh thức em gái, cô bé xích lại gần xem, đứng ở bên giường không nhìn rõ được.

Suy nghĩ của Lục Thiên Duệ cùng Lục Nhã Huệ giống nhau, chống lên thành giường bò lên.

Bạch Vi không biết tại sao bọn nhỏ lại muốn lên giường, nhưng mà hai đứa bé quá ầm 1, nhất định sẽ làm âm đến đứa bé cho nên mỗi tay cô ôm một đứa, trực tiếp ôm lấy hai đứa. "Không được, em gái đang ngủ, các con không thể phá giấc ngủ của em bé."

Bạch Vi giải thích với bọn nhỏ, nhỏ giọng nói: "Nếu như các con đánh thức em gái dậy thì em gái sẽ khóc, khóc vô cùng lớn, các con muốn thấy em gái khóc sao?”

Lục Thiên Duệ cùng Lục Nhã Huệ sững sờ, liền vội vàng lắc đầu.

Lục Tư Dĩnh ngồi ở bên khác, nhìn gương mặt đang ngủ của con gái.

Nhìn đứa bé ngủ rất ngoan, lại có vẻ ngoài giống ba mẹ, nhìn rất dễ thương, giống như một con búp bê.

Nói thật, Lục Tư Dĩnh nhìn con gái ngủ ngoan như vậy thì trong lòng liền có cảm giác, có khi tính cách của con gái sẽ giống ba cô bé, nào giống cô ấy hồi nhỏ, rất nghịch, không có lúc nào yên tĩnh.

Trong phòng của Lục Tư Dĩnh có rất nhiều đồ chơi, Bạch Vi không để hai đứa nhỏ đến quấy ray em gái cho nên bảo bọn nhỏ tự mình ngồi chơi, hai đứa ngồi với nhau, cũng không làm phiền người khác.

Bạch Vi cùng Lục Tư Dĩnh nói chuyện một lúc, thấy đứa bé trên giường như sắp tỉnh, còn đang lẩm bẩm thì chuẩn bị về nhà.

Hôm nay họ đến đây để đưa chút đồ, sau đó là thăm hỏi Lục Tư Dĩnh, bây giờ thấy mẹ con bọn họ đều tốt thì cũng không còn chuyện gì. Bạch Vi đưa mấy đứa nhỏ xuống lầu, Lục Tư Đình cùng Trác Tư Thành đang uống trà, cách khá xa, Bạch Vi cũng không nghe rõ bọn họ đang nói cái øì.

Thời gian cũng không còn sớm, Lục Tư Đình cùng Bạch Vi đưa hai đứa bé về nhà, hôm nay bên ngoài có gió lớn, Bạch Vi dùng khăn quàng cổ bọc lại đầu của hai đứa bé, chỉ lộ ra một đôi mắt ở bên ngoài, sau đó mới cùng Lục Tư Đình mỗi người ôm một đứa về nhà.

Lúc trở lại quân khu, lúc này chuyện Lục Tư Dĩnh sinh con đã truyền ra, có rất nhiều người nhìn thấy Lục Tư Đình cùng Bạch Vi về thì muốn đi đến hỏi một chút.

"Nghe nói trung đoàn trưởng Lục của đoàn nữ binh sinh con đúng không?”

"Em gái Tiểu Bạch, có phải chị chồng nhà em sinh con không, là con trai hay con gái?"

Trong khoảng thời gian này, Lục Tư Dĩnh chưa từng xuất hiện ở trong quân khu, cũng chỉ có một số ít người biết chuyện cô ấy sinh con, cũng không biết là nghe được ai nói mà nhao nhao đến hỏi.

"Đúng vậy, đã sinh rồi."

"Là một cô bé dễ thương, vô cùng xinh xắn."

Bạch Vi cười trả lời.

Người hỏi thăm cũng rất vui mừng, còn nói chúc mừng bọn họ. Sau khi vê đến nhà, bọn họ thả hai đứa bé ra, hai đứa nhanh chóng chạy đến khu đồ chơi của mình, bắt đầu chơi đồ chơi.

Vừa rồi khi ở nhà Lục Tư Dĩnh, bởi vì Bạch Vi cố ý căn dặn, cộng thêm đó không phải mấy món đồ chơi mà bọn nhỏ quen thuộc cho nên cũng không chơi được nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.