Rất nhanh, Trác Hân Lan cũng đến tuổi đi học, tương tự, cô bé cũng tham gia vào đội ngũ huấn luyện.
Trác Hân Lan đã được Lục Tư Dĩnh huấn luyện từ nhỏ cho nên đối với những cường độ này thì cô bé cảm thấy quá dễ dàng, nhưng mà khi Lục Tư Dĩnh đến huấn luyện thì cô bé sẽ yên tĩnh như gà.
Người nhà họ Lục đều bề bộn nhiều việc, Lục Tư Đình cùng Lục Tư Dĩnh đều có đoàn của mình, bình thường cũng có không ít chuyện.
Sau khi Bạch Vi mở chi nhánh thì công việc buôn bán càng trở nên tốt hơn, dứt khoát sửa chữa lại cửa hàng đầu tiên, mở rộng đến 20 mét vuông.
Chị Thôi làm việc chăm chỉ, cũng nguyện ý học tập, trải qua mấy năm, cô ấy đã biết làm bảy tám phần các loại trang sức trong cửa hàng.
Ngoại trừ một số món trang sức Bạch Vi làm trong những khoảng thời gian nhất định và những món trang sức đặt riêng thì cô ấy đã có thể hoàn toàn làm người đứng đầu trong cửa hàng.
Ở chung lâu như vậy, Bạch Vi cũng biết tính tình của chị Thôi, can đảm cẩn thận, chân thành nhiệt tình, cũng đã làm rất nhiều chuyện cho cửa hàng, Bạch Vi dứt khoát để cô ấy làm cửa hàng trưởng, trông coi hai cửa hàng. Sau khi Bạch Vi thành lập cửa hàng trang sức thì lập tức có người muốn mua cổ phần, muốn cùng mở cửa hàng.
Bạch Vi suy nghĩ một chút rồi vẫn từ chối.
Hiện nay trong tay của cô có không ít tiền, hơn nữa trong hai năm này, năm nào cô cũng mua nhà, giấy tờ nhà đất đều ở trong ngăn kéo nhỏ, nhét rất nhiều.
Công việc buôn bán trong cửa hàng tốt, Bạch Vi cũng không cần quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt kia như là việc tạo ra những món trang sức đơn giản, hoạt động tuyên truyền, bán hàng, cô đều không cần phải để ý đến, nhưng mà dù sao cũng là bà chủ, cũng nên thường xuyên đến cửa hàng giúp đỡ.
Còn về chuyện tạo trang sức mới cho cửa hàng, thỉnh thoảng không tìm lấy nguyên liệu mà mình mong muốn thì cô còn phải tự đến thị trường để chọn, còn cả đồ trang sức đặt riêng, cô chuẩn bị một series, thiết kế hai bộ đặt ở trong tiệm để triển lãm.
Bọn họ bận rộn làm việc cho nên cũng chỉ có thể để trưởng bối trong nhà chăm sóc mấy đứa nhỏ.
Lục Thiên Duệ cùng Lục Nhã Huệ nhà họ Lục, Trác Hân Lan của nhà họ Trác, sau khi ba đứa nhỏ đi học thì dành phần lớn thời gian để chơi và ăn cơm cùng nhau. Ngày nào Hoàng Nguyệt Nha cũng nấu cơm trưa cho ba đứa bé, đến cuối tuần thì sẽ để bọn nhỏ ở nhà chơi.
Nhìn ba đứa cháu hoạt bát đáng yêu, Hoàng Nguyệt Nha cảm thấy rất vui vẻ, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ đau đầu.
Trác Hân Lan rất nghịch ngợm, ở độ tuổi mà người ngại chó ghét, nhìn thấy ở ven đường có trồng loại cây khác lạ thì sẽ nhổ lên.
Lúc trước Lục Thiên Duệ cùng Lục Nhã Huệ như thiên sứ nhỏ, kể từ khi bắt đầu chơi cùng Trác Hân Lan thì cũng như được giải phóng tính cách, lúc nào không lên lớp hay đi huấn luyện thì sẽ chạy như điên.
Mặc dù Trác Hân Lan rất nghịch ngợm, nhưng mà cô bé cũng vô cùng thông minh, hơn nữa trí nhớ còn rất tốt, lúc lên lớp hai thì đã thuộc mấy bài thơ cổ.
Lục Tư Dĩnh là người vui vẻ nhất.
Mặc dù con gái có tính tình giống cô ấy, hồi nhỏ thích nghịch ngợm gây sự, người ngại chó ghét, nhưng cô bé lại có sự thông minh được di truyền từ ba mình, học tập thông minh, như vậy là đủ rồi.
Ngày mùng một tháng năm được nghỉ, ba đứa bé chơi chung với nhau.
Bọn nhỏ không thích nóng cho nên thích đi đến những chỗ mát mẻ, thậm chí còn nhảy xuống sông nói muốn bắt cá. Nhưng mà cá quá trơn, không thể bắt được cho nên ba người lại chạy đi vặt quả.
Lục Nhã Huệ không thấy rõ đường, dẫm lên hòn đá nhỏ trượt chân, đầu gối đập xuống mặt đất bị trầy da, còn có tơ máu.
Cô bé cũng không khóc, chỉ khẽ nhíu mày, sau đó thì đứng lên, phát hiện vẫn còn đi được.
Trác Hân Lan hỏi: "Chị Huệ, chị còn đi được không?”