Sau khi trong tay có tiền gửi ngân hàng, Bạch Vi bắt đầu mua nhà, nhà lớn nhỏ như thế nào cũng có, thậm chí còn mua một căn biệt thự.
Căn biệt thự này là do Lục Tư Dĩnh giới thiệu cho cô, nói là do người môi giới của cô ấy trực tiếp nhận thông tin, bởi vì chủ nhà muốn rời đi cho nên muốn bán đi trong vòng hai ngày, hơn nữa còn phải thanh toán đầy đủ.
Bạch Vi đi theo Lục Tư Dĩnh đến đó xem một lần, cô cảm thấy rất thích cho nên đã bàn bạc với người môi giới kia, cuối cùng lại ép giá tiền rồi mới mua căn biệt thự này.
Lúc mới mua, Bạch Vi còn cảm thấy có chút đau lòng, nhưng mà bốn cửa hàng liên tục có nguồn thu mỗi ngày, cộng thêm mấy bộ trang sức đặt riêng cô làm được trong khi ở nhà chăm sóc mấy đứa bé, nhưng mà phải mất hơn một năm thì mới có thể kiếm lại được số tiên dành để mua căn biệt thự đó.
Bạch Vi tính toán lại số bất động sản trong tay mình một chút, nếu dựa vào giá cả tương lai thì cô sẽ được coi là một phú bà, cho dù bây giờ có nghỉ hưu sớm thì cũng không có vấn đề gì.
Hơn nữa, cô và Lục Tư Đình còn không thiếu tiền, chỉ với số tiền này đã đủ để cho nhà họ không cần phải đi làm.
Trong cửa hàng cũng đã có đủ người, Bạch Vi liên bảo Thẩm Quyên không cần đến cửa hàng ho trợ, nhưng mà nếu như bà nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì cũng có thể đến cửa hàng chơi, địa vị của Thẩm Quyên cũng không khác chị Thôi bao nhiêu.
Kể từ khi không cần đến cửa hàng mỗi ngày, Bạch Vi đã thoải mái hơn không ít, cũng đúng lúc hai đứa bé đi học, cô có thể ở nhà cùng các con hoặc dành thời gian thiết kế chút trang sức mới, tìm thời gian đưa đến chỗ chị Thôi.
Ở nhà một khoảng thời gian, Bạch Vi cảm thấy có chút nhàm chán cho nên chờ đến tối khi Lục Tư Đình về nhà, cô lập tức bàn bạc đến chuyện đi ra ngoài du lịch.
Nhưng mà nếu muối đi chơi thì cũng chỉ có thể đợi đến khi bọn nhỏ có kỳ nghỉ, đến lúc đó có thể đưa bọn nhỏ đến nhà bà nội hoặc nhà bà ngoại, như vậy thì bọn họ cũng có thể quang minh chính đại đi chơi.
Trong khoảng thời gian này, người trong nhà đều có việc của mình, ngày nào Bạch Vi cũng vui chơi giải trí, nếu rảnh rỗi thì sẽ đến cửa hàng, khỏi phải nói cũng biết cuộc sống vô cùng dễ chịu.
Cuối cùng, đến khi hai đứa bé tốt nghiệp, họ dẫn hai đứa bé đi chơi vài ngày, rồi Bạch Vi và Lục Tư Đình bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đặt vé trước.
Có vẻ như đã nhận ra, Lục Nhã Huệ chạy đến phòng của Bạch Vi, chơi xấu nói:
"Mẹ, mẹ và ba đi ra ngoài chơi, hai người không thể bỏ tụi con lại."
Bạch Vi kỳ quái nói:
"Cái gì mà đi ra ngoài chơi, ai muốn ra ngoài chơi?"
Lục Nhã Huệ hoài nghi hỏi:
"Không phải mẹ và ba muốn ra ngoài chơi sao?"
"Thời tiết nóng như vậy, ai lại đi ra ngoài chơi chứ."
Bạch Vi vô cùng bình tĩnh, Lục Nhã Huệ nửa tin nửa ngờ di ra.
Ba năm trước đây, người một nhà đã từng đi du lịch cùng nhau, từ đó về sau, Bạch Vi liền quyết định, hai người họ đi du lịch riêng với nhau vẫn tốt hơn.
Thấy Lục Nhã Huệ ra cửa, Bạch Vi mới tiếp tục thu dọn hành lý.
Rạng sáng hôm sau, Hoàng Nguyệt Nha liền tới gọi hai đứa bé đi ăn sáng.
Lục Nhã Huệ xoa mắt hỏi:
"Mẹ cháu đâu rồi?"
"Không phải bọn họ ra ngoài..."
Lúc này Lục Nhã Huệ còn không kịp đi dép, lập tức chạy đến phòng của Bạch Vi, bây giờ trong phòng đã sớm không có ai, cả căn phòng trống rỗng, cô bé tức giận nói:
"Mẹ lại gạt con!"
Trên xe lửa, Bạch Vi hắt hơi một cái, tựa ở trên vai Lục Tư Đình ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Những đồng lúa mì xanh mướt, những bông lúa vàng óng ả, gió nhẹ nhàng mang hơi thở của mùa xuân.