"Được rồi, nhanh đi thôi!" Tiểu Phương ở mặt trước mở đường, Đồng Thành Quân đã trang điểm xong theo sát phía sau.
Tràng cảnh lớn như vậy rất khó để người đoàn làm phim không chú ý, xuất thủy phù dung bình thường dùng để hình dung cô gái xinh đẹp, nhưng vào giờ phút này dùng để hình dung Đồng Thành Quân vô cùng chuẩn xác.
Trước đó hắn vẫn là hình tượng thanh niên nông thôn mặt mày xám xịt, trải qua chuyên gia trang điểm trang điểm một chút, liền ngay cả đỉnh lông mày đều tự mang khí thế, lại như ngọc thô chưa mài dũa trải qua điêu khắc rốt cục tỏa ra cảm xúc nguyên bản của nó.
Khuôn mặt như ngọc, khí chất ôn hòa, cảm giác thanh niên đọc sách thời Dân quốc trên TV thình lình ở trên người Đồng Thành Quân xuất hiện.
Đồng Thành Quân không giống chính hắn mà tựa như thành một người khác.
Người như vậy, ngay cả Đồng Thành Kiệt đều chưa từng gặp qua, chưa từng nhìn thấy tam ca hắn cũng có một mặt như vậy.
Hắn cho rằng Đồng Thành Quân là đồ nhà quê, chưa từng va chạm xã hội, câu nệ không phóng khoáng, không nghĩ tới được chuyên gia trang điểm sửa soạn một cái liền hoàn toàn giống như biến thành người khác, hoàn toàn không giống một cái ở nông thôn trồng trọt thanh niên.
Trong phút chốc, các loại tâm tình phức tạp dâng lên trong đầu Đồng Thành Kiệt, lại sau một trận cuồn cuộn, chỉ còn dư lại mãnh liệt không phục, chỉ bằng tướng mạo của hắn? Phải chăng sắp bước vào giới nghệ thuật làm diễn viên? Ngay cả kịch còn chưa diễn qua, còn muốn diễn phim truyền hình, cứ đợi lát nữa xem Đồng Thành Quân làm sao mất mặt là được rồi.
"Ai, không tồi! Không tồi!" Dương đạo thỏa mãn đến gật đầu liên tục: "Quả nhiên là một khối ngọc thô chưa mài dũa a! Tiểu Phương, người này cậu tìm quả thật không tồi!"
"Đó là đương nhiên." Tiểu Phương lần thứ hai kiêu ngạo mà ưỡn thẳng ngực.
Từ lúc sau khi hoàn thành hóa trang, Đồng Thành Quân liền thông qua gương lớn xem qua hóa trang của mình, quả thật làm cho hắn ngạc nhiên một hồi lâu, hắn cũng không nghĩ tới mình sửa soạn lên sẽ giống như biến thành người khác vậy.
"Đạo diễn, tiếp theo tôi cần phải làm gì?" Ở phương biện đóng phim, Đồng Thành Quân hoàn toàn luống cuống, liền quy trình cơ bản cũng không hiểu.
"Cứ từ từ, tôi dạy cho cậu." Đạo diễn biểu hiện ra rất lớn kiên trì, trước cho hắn nói vị trí của máy móc, còn có ở trước màn hình nên xử lí ra sao.
"Nói khó kỳ thật cũng không khó, đầu tiên trong đầu của cậu phải có một cái tưởng tượng đối với tình huống thực tế, cậu coi cậu đang diễn chính bản thân mình, không cần chú ý đến máy móc, cũng không cần lo lắng, coi như chúng tôi không tồn tại, trong mắt chỉ có diễn viên đối diễn với cậu." Dương đạo tựa hồ phi thường yêu thích người mới này, gọi người đem kịch bản ra, "A, đây là chúng ta kịch bản, nhân vật cậu đóng vai chính là cái này, gọi Quý Học Khải, hắn là một cái thanh niên văn nghệ, tổ tiên đều là người đọc sách, nhưng gia cảnh sa sút, âu sầu mất hy vọng..
Cái này khí chất, không có ai so với cậu càng thích hợp."
Lực chú ý của tất cả mọi người đều ở trên người Đồng Thành Quân, đạo diễn dạy hắn làm sao diễn kịch, chủ yếu diễn viên ở đoàn phim cũng ở truyền thụ kinh nghiệm của chính mình, Đồng Thành Quân chính là tiêu điểm.
Đồng Thành Kiệt giống như cái đầu gỗ đứng ở một bên, còn bị nhân viên vận chuyển đạo cụ của đoàn phim ghét bỏ vì chặn đường.
Hắn muốn nhìn tam ca Đồng Thành Quân mất mặt thì không thấy, trái lại nhìn thấy dáng vẻ hăng hái của hắn.
"Chậc chậc, Thành Quân! Cậu thực sự quá ăn ảnh!" Dương đạo đứng trước màn hình nhìn Đồng Thành Quân trong máy quay, liên tục giơ ngón tay cái lên nói: "Cậu quả nhiên là trời sinh thích hợp ăn cơm nghề này!"
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?
Rõ ràng nhân vật này nên là của hắn mới đúng, nên ở trước mặt mọi người thể hiện cũng là hắn.
Đồng Thành Kiệt căm giận bất bình, hắn không thể cứ đứng ở đây như vậy, thế là, hắn đi tới trước mặt đạo diễn, khiêm cung cười nói: "Đạo diễn, tam ca tôi thật sự rất tốt, ngài nói có đúng không?"
"Ân ân." Dương đạo diễn bận đến bay lên, nào có rảnh nghe Đồng Thành Kiệt nói nhảm, chỉ có qua loa gật gật đầu.
Đồng Thành Kiệt lại không có cảm giác được, nói tiếp: "Tam ca tôi không có kinh nghiệm diễn kịch đều diễn được tốt như vậy, so sánh xuống, tôi cái này có kinh nghiệm diễn kịch, chắc chắn sẽ không kém hơn hắn."
Dương đạo cười cười, không lên tiếng.
"Thích hợp cái gì?"
"Thích hợp đóng phim a! Nếu nhân vật trọng yếu kia ngài chọn tam ca tôi, tôi cũng không đòi hỏi, ngài xem có thể hay không cũng cho tôi một vai có một hai lời kịch không trọng yếu nhân vật phụ, không nổi bật cũng được."
"Ha ha," Dương đạo bị Đồng Thành Kiệt mặt dày bộ dạng chọc phát cười, từ trước đến nay đều cho hắn chút mặt mũi nhưng hiện tại giống không cần phải làm như vậy, "Ở trong đoàn phim của ta, coi như là nhân vật không nổi bật, cũng rất quan trọng.
Diễn kỹ của cậu đừng nói vai phụ liền là nhân vật chỉ ló cái mặt cũng chống không nổi, quá cay mắt!"
"Tôi, tôi..
Lần trước lần trước ông nói tôi diễn không tồi!" Đồng Thành Kiệt mặt đỏ bừng, hắn vẫn cho là đạo diễn thưởng thức hắn, chỉ có điều hình tượng không giống nhân vật đạo diễn muốn tìm.
Dương đạo một mặt bất đắc dĩ, "Tiểu huynh đệ, có mấy lời nói tới quá rõ, liền không có ý tứ!"
Nghe xong lời này, Đồng Thành Kiệt nhất thời cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận, xấu hổ chính mình không có điểm nhãn lực, còn tức giận chính là giận tam ca Đồng Thành Quân, nếu không là tam ca Đồng Thành Quân, hắn làm sao sẽ phải gánh chịu như vậy nhục nhã.
Hắn nhưng không tin, hắn Đồng Thành Kiệt sẽ so ra kém Đồng Thành Quân! Nói hắn kỹ thuật diễn kém, đó là đạo diễn không có mắt, chỉ sẽ chọn lớn lên đẹp mắt, hắn liền không tin như vậy không công bằng! Hắn yêu thích diễn kịch như vậy tại sao lại không thể vào giới diễn viên?
"Hôm nay quay chụp xong," Dương đạo hỏi Đồng Thành Quân, nói: "Cậu đối với đóng phim có cảm tượng gì?"
Đồng Thành Quân nghiêm túc suy nghĩ mới đáp: "Rất thú vị."
Dương đạo khẽ cười, lại hỏi: "Này so với trồng trọt đâu?"
"Mỗi cái có mỗi cái thú vị."
"Ha ha, cậu người này cũng thật thành thật!" Dương đạo cười to, "Nếu như đổi làm những người khác, nhất định sẽ nói đóng phim càng thú vị.
Bất quá ta thích câu trở lời của cậu, ta cũng cảm thấy diễn kịch cùng trồng trọt mỗi cái có khác nhau thú vị."
Cảm thấy thú vị thì thú vị, Đồng Thành Quân vẫn nhớ tới mục đích chủ yếu đến đoàn phim, là đến kiếm tiền.
Hắn trực tiếp hỏi đạo diễn: "Đạo diễn, vậy thù lao của tôi?"
"Ha ha.." Dương Xương đạo diễn vẫn là lần thứ nhất nhìn thấy loại người chân thật như vậy, hỗn trong giới nghệ thuật, coi như như thế nào cầu danh lợi đi nữa cũng sẽ giả bộ rộng rãi nói vì nghệ thuật, vì giấc mơ.
"Ngươi đây là muốn trả theo ngày sao?"
Đồng Thành Quân khẽ cau mày, lập tức gật đầu: "Trả theo ngày đi!"
Vạn nhất phí thời gian hơn hai mươi ngày,
Một phân tiền đều không nhận được, vậy không phải thiệt thòi lớn!
"Tiểu Phương, cấp vị này Đồng Thành Quân Đồng tiên sinh kết toán thù lao."
Dương đạo diễn phất tay gọi Tiểu Phương tới, Tiểu Phương thoải mái móc ra hai tờ một trăm đồng cho Đồng Thành Quân, còn cười trêu ghẹo nói: "Không tồi nha! Một ngày kiếm được nhiều như vậy, so với một ngày tiền lương của ta đều cao."
Đồng Thành Quân thật cao hứng mà ôm vào trong ngực, choáng váng nói câu, "Cũng còn được."
"Ôi! Có chí khí!" Tiểu Phương dựng thẳng ngón tay cái, "Còn muốn tăng lên vậy cũng phải thành đại minh tinh mới được!"
Đồng Thành Quân đạt được hai trăm đồng tiền thù lao, Quách Xuân Hoa bảo muốn toàn bộ giao cho bà, nhưng Đồng Thành Quân về đến nhà, chỉ nộp 150 khối cho Quách Xuân Hoa, còn để lại cho mình 50 khối.
"Không phải nói một ngày 200 khối sao? Làm sao chỉ có 150?" Quách Xuân Hoa nắm lấy 50 đồng không tha, "Làm sao? Cái đoàn kịch kia lại không chịu cho 200 đống một ngày?"
Trong tiềm thức của bà, đứa con thứ ba này rất nghe lời, bà nói cái gì chính là cái đó, tuyệt không dám không nghe.
"Là hai trăm một ngày, con nhìn đạo diễn đoàn phim cho hắn kết toán tiền đâu, hai tấm 100 đồng." Đồng Thành Kiệt cố ý vạch trần Đồng Thành Quân.
"Xảy ra chuyện gì?" Quách Xuân Hoa nhướng mày hỏi.
Đồng Thành Quân kinh ngạc liếc mắt nhìn tứ đệ Đồng Thành Kiệt, cười nói: "Mẹ, là con để lại cho mình 50 đồng, con đang có chỗ phải dùng tiền."
"Anh thì có chỗ nào phải bỏ tiền?" Quách Xuân Hoa phi thường mạnh mẽ nói: "Anh bây giờ là lớn rồi, cánh cứng rồi phải không? Lại còn dám gạt tôi một mình đem tiền lưu lại."
"Mẹ, không phải như ngài nói.
Con là cảm thấy gia đình nhỏ bình thường tiêu dùng cũng không thể để cho tiểu Vân một người bỏ ra, vì thế chuẩn bị đem 50 đồng này cho tiểu Vân." Đồng Thành Quân cực lực giải thích.
"Gia đình nhỏ dùng? Anh tới nói một chút xem gia đình anh có cái gì phải tiêu pha? Mỗi ngày ăn cơm phải tiêu tiền, mua thêm cái gì phải tiêu tiền, mỗi một việc phải tiêu tiền không phải đều lấy từ tay tôi?"
Hôm nay Đồng Thành Quân ở trước mặt mẹ mình hoàn toàn khác với hắn từ trước đến nay, hốc cây đánh không ra một tiếng vậy mà cùng Quách Xuân Hoa nói lên, "Không sai, ăn dùng là dùng đồ chung.
Nhưng quần áo con mặc, còn có nuôi Hân Hân các hạng mục phải tiêu tiền, đều là tiểu Vân lấy của hồi môn chống.
Con một đại nam nhân sao có thể để bà xã lấy đồ cưới ra tiêu?
Lại nói Hân Hân lập tức sẽ đi nhà trẻ, cũng phải bỏ tiền, tiền này coi như là con trước tích góp cho Hân Hân đến trường," Đồng Thành Quân trầm thấp thở ra một hơi, cảm thấy trong lòng có chút bị đè nén, vẫn như cũ kìm nén tính tình nói: "Tiền sính lễ của đại ca cũng liền muốn con giúp 3000 khối, này đã đủ 3000 khối đi!"
Quách Xuân Hoa hiếm thấy bị đứa con thứ ba này làm nghẹn đến nói không ra lời, đôi mắt trợn tròn, nửa ngày sau mới nói: "Anh đây là ý đã quyết rồi?"
"Ân," Đồng Thành Quân dứt khoát gật đầu, "Mẹ, vậy con về phòng trước!" Nói xong liền xoay người đi thẳng.
Quách Xuân Hoa lại muốn nói cái gì thì đã không còn cơ hội.
"Tiểu Vân, chỗ này tổng cộng là 48 đồng," Đồng Thành Quân tựa như hiến vật quý đem tiền từ trong túi móc ra, nâng đến trước mặt Diệp Tiểu Vân, một gương mặt tuấn tú lộ ra nét cười ngây ngô, "Đây là tiền anh đóng phim kiếm được, 150 khối cho đại ca làm tiền sính lễ, còn lại đều cho em, mặt khác này hai đồng anh mua một chút đồ dùng hàng ngày, xà phòng, bột giặt quần áo những cái kia."
Diệp Tiểu Vân đang gấp quần áo, nhìn thấy Đồng Thành Quân hiến vật quý, nghiêng người ngồi tiếp tục gấp quần áo, không thèm nhìn Đồng Thành Quân, cái miệng anh đào nhỏ nhắn hơi bĩu nói: "Ai hiếm lạ tiền của anh? Chẳng lẽ em lại không có?"
Nói thì nói thế, nhưng là không giấu được đáy mắt đuôi lông mày mừng rỡ.
Đồng Thành Quân ở một bên ngồi xuống,
Lấy cùi chỏ đụng váo cánh tay Diệp Tiểu Vân, con ngươi đen ẩn tình nói: "Anh là cam tâm tình nguyện đưa cho em, chờ sau này anh kiếm được nhiều tiền hơn, cũng đều cho em."
Đồng Hân ngồi ở một bên băng ghế yên lặng đứng dậy, lắc đầu nhỏ đi ra ngoài, chán ngán đối với tiểu phu thê hai người thỉnh thoảng liền đáp thức ăn cho chó, cô thực sự không chịu được a!
"Mới không có gì hiếm lạ."
"Em liền giúp anh giữ trước nha! Em cũng biết anh tiêu tiền không có tính toán, vạn nhất một hồi tiêu hết tất cả liền không còn, em giúp anh giữ trước, chờ năm sau mua cá giống thả đến trong ao, đến lúc đó tiền kiếm được càng nhiều."
Diệp Tiểu Vân tức giận mà tiếp nhận, "Vẫn còn nhớ rõ ao cá của anh à.".
truyện ngôn tình
"Đó là đương nhiên," Đồng Thành Quân nói: "Chờ anh trước làm ao cá, đến thời điểm thu hoạch, bán được thật nhiều tiền, cho tiểu Vân em mua thật nhiều quần áo."
Diệp Tiểu Vân nói "Không làm diễn viên?"
Đồng Thành Quân cười, chậm rãi lắc đầu nói: "Việc này là hiện tại gần nhà diễn một chút, anh có mấy cân mấy lạng chính mình vẫn là biết đến.
Anh làm không được."
"Ha ha, Anh chính là không muốn rời đi cha mẹ anh, không muốn rời đi Ngân Hạnh thôn.
Anh a! Bên trong đầu nghĩ cái gì em còn có thể không biết?" Diệp Tiểu Vân tức giận đột nhiên đứng dậy, suýt chút nữa đem Đồng Thành Quân đánh ngã, cô thở phì phò đem quần áo gấp gọn gàng nhét vào trong tủ treo quần áo, "Diễn kịch chuyện này anh không dám nghĩ, này cũng chẳng có gì, dù sao cũng là người làm văn hóa, việc người có tiền mới buôn bán được.
Nhưng nếu anh đã nghĩ ngốc ở địa phương nhỏ này làm người nuôi cá, thì em phải nói với anh!
Anh biết đường ca của Khả Lan chứ? Anh chắc nhận thức đi.
Lúc trước không đi ra ngoài làm công nhiều nghèo a, chỉ ra ngoài không tới một năm lần này về đến trong thôn, lắc mình một cái liền biến thành ông chủ lớn.
Ngày đó em ở nhà Khả Lan đụng phải hắn, hắn nói hiện tại Thâm Quyến chỗ kia nhưng khắp nơi là vàng, chỉ ra ngoài đi một chỗ, liền có thể nhặt vàng trở nên giàu có.
Em đều không biết anh nghĩ thế nào, em nguyện ý cùng anh trải qua cuộc sống nghèo nàn cũng không sao, nhưng anh thế nào cũng phải suy tính một chút cho Hân Hân, lẽ nào để con gái cùng anh sống hết cuộc đời nghèo khổ?"
Đồng Thành Quân đổ ra phía sau, nằm ngã ở trên giường, cánh tay gối ở sau gáy, giãn ra đôi chân to dài, cười nói: "Vậy khẳng định không thể để cho Hân Hân theo chúng ta cùng sống cuộc sống khổ cực, cũng không thể để cho em theo anh sống cuộc sống khổ cực.
Em đối với anh một chút lòng tin cũng không có sao? Anh làm người nuôi cá cũng không phải tâm huyết dâng trào, cũng đã trải qua khảo sát, mỗi lần đi hội chợ, chậc chậc, này người nuôi cá nhưng đều kiếm được đầy bồn đầy bát.
Đến lúc đó a, anh không chỉ nuôi cá, còn muốn nuôi một ít tôm, sò hến, ốc nước ngọt các thứ, kiếm được so với bọn họ còn nhiều."
Diệp Tiểu Vân quay lưng về phía hắn, yên lặng mà cho một ánh mắt khinh bỉ, thấy nói không thông, chỉ có thể phụ họa nói: "Vâng vâng vâng, đến lúc đó anh liền thành đại phú ông!"
"Hắc hắc! Đến lúc đó để cuộc sống của em cùng Hân Hân trôi qua thật tốt!" Đồng Thành Quân đối với sinh hoạt nuôi cá của hắn tràn ngập ảo tưởng cùng ước mơ..