Thập Niên 90 Nguyên Phối Bị Đoạt Vận May Trọng Sinh

Chương 7: 7: Lừa Gạt




Nhưng lần này sẽ không giống đời trước nữa, đúng là Tô Nhuyễn là vai chính có khuôn mặt tinh xảo ở trong đoàn, nhưng bản thân cô ta cũng không kém.

Hơn nữa cô ta còn là ngôi sao nổi tiếng nhất, hầu như toàn bộ fans đều là nam giới, cho nên cô ta chính là người hiểu rõ nhất nam giới thích kiểu con gái như thế nào.Dung mạo, kiểu tóc, quần áo, tất cả đều là vũ khí của nữ nhân.Tô Thanh Thanh nheo đôi mắt lại nhìn theo bóng dáng thanh thoát của Tô Nhuyễn đang đi lên nhà.Sẽ chẳng có ai ngại bản thân có nhiều vũ khí cả, huống hồ còn có thể làm suy yếu ưu điểm của đối phương.Cô ta biết Hoắc Hướng Dương thích Tô Nhuyễn bởi vẻ đẹp vừa trong sáng ngây thơ lại có chút quyến rũ.


Nhưng mà nếu cô ta muốn trở nên quyến rũ, thì Tô Nhuyễn dù có thúc ngựa đều không đuổi kịp!Tô Nhuyễn không biết Tô Thanh Thanh còn đang nhớ thương tới chiếc váy đỏ của mình, lúc này, cô một bên cầm lược chải đầu một bên lại suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.Việc cấp bách bây giờ chính là kiếm tiền, sau khi trải qua một đời, Tô Nhuyễn đã tự nghiệm ra một đạo lý, đó là có tiền mới có thể có tự do.Tựa như đời trước, nếu cô có tiền, không cần quá nhiều, chỉ cần có một hai trăm đồng, ít nhất có thể lựa chọn chạy trốn xuống phương nam đi làm công hoặc là tạm thời tránh đi một khoảng thời gian.

Tránh xa sự tùy ý sắp đặt cuộc đời cô khỏi bàn tay của Tô Văn Sơn cùng Lộc gia.Nhưng đời này cô sẽ không chạy trốn nữa, nếu bắt buộc phải rời khỏi Tô gia để đi học một lần nữa hoặc là đi tìm mẹ ruột của mình, tất cả đều cần phải dùng đến tiền.Đang nghĩ ngợi, Tô Thanh Thanh ôm một bộ váy màu vàng liền áo đẩy cửa tiến vào, biểu tình có chút nghiêm túc, “Chị.”Tô Nhuyễn mặc kệ cô ta, tập trung sửa lại mái tóc của mình trong gương.Tô Thanh Thanh cũng không thèm để ý, Tô Nhuyễn từ trước đến nay tính tình đều rất kiêu kì, lần này chính mình làm hại Tô Nhuyễn bị bắt buộc phải gả chồng, trong vòng một hai năm không để ý tới cô ta là điều bình thường.Tô Thanh Thanh làm đủ kiểu bộ dáng thấp thỏm, sau đó cô ta mới nhìn chiếc váy đỏ treo ở trên tường ấp a ấp úng mở miệng, “Chị à, cái váy đỏ này kỳ thật là do mẹ ruột của chị mua đó.”Tô Nhuyễn đang chải đầu lập tức dừng lại, quay đầu nhìn về phía Tô Thanh Thanh, “Cô nói cái gì?”Tất nhiên, Tô Thanh Thanh đã sớm nghĩ kỹ lý do rồi, “Thật ra, lần trước khi em đi thành phố đã vô tình gặp chú Mã, nên nghe được chú nói như vậy.”“Chị cũng biết, chú Mã cùng ba có quan hệ rất tốt mà.”“Khoảng thời gian trước khi chú đi công tác ở thành phố, vừa lúc gặp được bác gái cùng con trai nhỏ đi dạo trung tâm thương mại.


Nghe nói bác gái ra tay rất rộng rãi, quần áo rồi máy chơi game gì đó đều mua thật nhiều.”“Chú Mã nhìn thấy bác gái đối xử với con trai sau tốt như vậy nhưng đối với chị chẳng quan tâm, nên lập tức lên tiếng bất bình vì chị.”“Chắc bị chú Mã nói đến nghẹn họng không thể thốt ra lời nào, bác gái sợ chú Mã còn nói ra những lời làm mất mặt hơn, lập tức mua cái váy này gửi cho chị để một sự nhịn chín sự lành.”Tô Thanh Thanh cẩn thận quan sát biểu tình của Tô Nhuyễn, “Nghe nói cái váy này đến tận hai trăm đồng cơ.

Vì ba chị cảm thấy cái váy mắc tiền như vậy ném đi thì quá đáng tiếc, dù sao đồ vật cũng không có tội tình gì, cho nên mới đưa cho chị.”Tô Nhuyễn nhìn về chiếc váy đang treo trên tường, mượn cơ hội che khuất tia lạnh lẽo trong mắt.Đời trước Tô Thanh Thanh cùng tuổi với cô, có thể nói là đều bị các trưởng bối Tô gia lừa gạt, đều cho rằng chính Lý Nhược Lan vứt bỏ cô, nhưng sau khi trọng sinh trở về cô đều biết hết chân tướng mọi việc.

Rõ ràng Tô Thanh Thanh biết trong lòng co Lý Nhược Lan chính là vết sẹo không thể đụng vào, nhưng vì đạt được mục đích mà không tiếc mọi giá xát muối vào vết thương của cô..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.