Thập Niên 90: Nhân Sinh Đỉnh Phong - Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 8: 8: Tìm Hiểu





Nhìn tiền trên bàn, lần đầu tiên Trần Kiến Quốc rơi vào sự nghi ngờ về chính mình, ông thực sự không muốn tiến bộ sao?Trần Gia Hân vẫn không muốn cha cô đánh mất cơ hội hiếm có này nên không nhịn được, nói:“Hoặc nếu không, chú của con sẽ tìm người hợp tác để đầu tư, cha có thể đầu tư vào kỹ thuật.”"Giấy phép kinh doanh sẽ đứng tên chú, cha sẽ mua cổ phần về mặt kỹ thuật, ký thỏa thuận bàn bạc theo tỷ lệ cổ phần, mọi người đồng ý ký tên rồi công chứng.

Nếu sau này ai không muốn làm nữa, số cổ phiếu sẽ bị thu hồi và ưu tiên cho người của nội bộ."Vệ Ái Quốc nói đùa, và cũng để nới lỏng bầu không khí trần lặng: “Hân Hân nhà chúng ta rất xuất sắc, thậm chí còn biết về đầu tư kỹ thuật nữa.

"Trần Gia Hân nhìn cha, nói: "Con cũng có nghe trên đài, thấy nhiều đơn vị nước ngoài đang bị thu hút đầu tư kỹ thuật cho vùng ven biển, nhưng con không biết phân bổ cụ thể thế nào.


Con nghĩ cha có thể thử.

Cha và ông nội đã học nghề hơn 20 năm, chẳng lẽ cha vẫn lo lắng về việc không làm được việc này sao?"Mặt Trần Kiến Quốc đang là một màu đỏ rực, nhưng khi nghe con gái mình kích động, ông ngay lập tức bừng tỉnh trừng mắt nói: “Trẻ con thì biết cái gì, đi vào trong đi.”Vệ Ái Quốc vỗ vai Cha Trần Gia Hân nói:"Ha ha ha! Anh thấy Hân Hân nói rất đúng! Kiến Quốc à, em cần nhìn về phía trước và hướng tới tương lai.

Kỹ năng thủ công của em đã trải qua thử thách của ngành công nghiệp.

Nhiều loại máy móc tinh tế em đều có thể làm, vậy cái loại gia công thép hình đơn giản kia còn có thể làm khó được em sao?""Em suy nghĩ đi, anh về trước! Đừng vội trả tiền cho anh! Anh muốn đầu tư một ít vào nhà máy của em đó.

Lưu Bân, hôm sau có rảnh thì đến nhà anh ăn cơm, để chị họ của em dọn một bàn thật tốt cho em!”Mặt Lưu Bân đỏ bừng nói: “Dạ, cảm ơn anh họ, anh đi thong thả nhé!”Vệ Ái Quốc là người có năng lực trong gia đình, cho dù nói là làm nhưng cũng không có sai sót.Lúc này, Trần Kiến Quốc cũng đã đưa ra quyết định.Ông xin nghỉ phép một ngày ở nhà máy, nói rằng ông đi mượn tiền.

Dưới ánh mắt lạnh lùng của giám đốc xưởng, ông cưỡi xe đạp đi ra ngoài xưởng.Ở bên đường, Trần Kiến Quốc, Lưu Bân và Tôn Siêu lái một chiếc xe tải nhỏ đi đến một nơi có người đang đợi.Trần Kiến Quốc và Lưu Bân thì thầm một lúc:"Anh rể, em đã thỏa thuận với ông chủ là tất cả những thứ hiện có trong nhà máy đều được tính vào phí chuyển nhượng.

Hôm nay anh phải nhìn kỹ hết đấy, đừng để người ta lợi dụng sơ hở."“Nhà máy cũ không có nhiều thứ và cũng không lớn.


Ở giữa là dây chuyền sản xuất thép hình, với các kho ở bên trái và bên phải, và một bên là thép thành phẩm nguyên liệu thô.”“Trong khuôn viên nhà máy còn có mặt bằng rộng hơn 200m2, là nơi để các xe tải trung chuyển hàng hóa.”“Liền kề nhà máy thép hình là nhà máy đá, kinh doanh khá tốt, trên tường ngăn có thể nghe thấy tiếng cắt đá.”"Nhà máy thép này đang trong tình trạng tốt, nhưng môi trường không tốt.

Nhà máy đá kia làm cho không khí đầy bụi, thảo nào mà nhà máy thép này không thể đi vào hoạt động."Bọn họ cảm thấy khó chịu trong một thời gian đi xe, và có thể nhìn thấy một lớp bụi đá trên mặt bàn của các phòng xung quanh.Lúc trước, khi Lưu Bân đến đây, anh ấy chỉ chú ý đến tình hình của nhà máy mà bỏ qua sự ảnh hưởng của môi trường xung quanh.

Khi nghe anh rể nói như vậy, anh ấy đột nhiên nhăn mặt.Tuy gia công thép không đòi hỏi nhiều về môi trường, nhưng anh vẫn biết nếu ở lâu trong môi trường nhiều khói bụi sẽ bị bệnh bụi phổi.Lưu Bân có chút rối rắm, liếc nhìn anh rể rồi lại nhìn Tôn Siêu hỏi: “Chẳng lẽ chúng ta bỏ cuộc sao?”Trần Kiến Quốc cũng do dự, nói: “Chú đi gặp ông chủ trước, anh sẽ đi vòng quanh xem sao.”Trang thiết bị trong nhà máy này còn mới từ 70% đến 80%, điều kiện địa điểm rất tốt, khiến ông có chút động tâm.

Nhưng không thể phủ nhận rằng môi trường làm việc ở đây khá kém.


Cho nên sẽ phải trả nhiều tiền hơn nếu muốn tuyển người làm.Mọi người chia ra hành động, đến buổi trưa cả ba đi ăn cơm với giám đốc của nhà máy thép, sau đó Trần Kiến Quốc về đi làm.

Lưu Bân đám nhận nhiệm vụ đi cùng Tôn Siêu đến tìm người thân của Tôn Siêu đang làm việc trong ngân hàng.Sau buổi sáng, Trần Gia Hân đã làm xong bài tập tuần này mà giáo viên đã giao, buổi trưa không thấy bố về ăn cơm nên cô hơi chút lo lắng.Mẹ Trần Gia Hân vội vàng nói với cô sau khi dọn dẹp nhà cửa: “Hân Hân, buổi chiều con đọc sách ở nhà, mẹ và dì của con sẽ đến cổng trường để kiểm tra địa điểm.

Buổi tối mẹ sẽ mua một ít mì về để làm món mì kho nhé.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.