La Hồng Hà đang nổi giận, Củng Kiến Trung nói cái gì cũng không nghe lọt.
Mà đúng lúc này cửa lớn phòng bao bị đẩy mạnh ra.
"Dừng hết lại cho tôi!"
Lời này vừa nói ra trong phòng lập tức an tĩnh lại, mọi người khó hiểu quay đầu nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng.
Nam nhân âu phục giày da, vóc dáng rất cao, tóc tai chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, tổng thể nhìn lại đặc biệt tinh xảo.
Hắn bước nhanh tới trước mặt La Hồng Hà, một tay kéo người ra, cả giận nói: "Cô dám đụng đến vợ cùng con tôi sao?"
Mọi người nhất thời trợn tròn mắt.
Vu Na Linh sững sờ nhìn Phương Thanh Nghiên, dùng ánh mắt hỏi đây là chuyện gì xảy ra.
Phương Thanh Nghiên cũng lắc đầu, cô cũng không rõ.
Tuy nhiên cẩn thận quan sát người đàn ông kia cô lại thấy có chút quen mắt, dường như đã gặp người này ở nơi nào rồi.
La Hồng Hà sửng sốt hơn nửa ngày mới nói: "Cái gì mà vợ với con gái, anh đang nói đến bọn họ sao?"
Người đàn ông lấy làm hiển nhiên nói: "Không phải vậy thì ai? Chẳng lẽ tôi nói cô?” La Hồng Hà đỏ mặt, người này nhìn mặt nhìn dáng, cả cơ thể đều tỏa ra khí chất sang trọng
Tần Kiệt cũng ý thức được mình diễn hơi lố, bình thường làm bảo vệ đã lâu vô tình sinh ra khí chất kiểu người sống chớ tới gân, mà điều này hiển nhiên không phù hợp với thân phận một phú thương, lập tức thu liễm vài phần.
Hắn tiến lên một bước che chắn cho Vu Na Linh cùng Phương Thanh Nghiên ở phía sau, nói ra: "Tôi nhớ rõ là tôi mời các người đến làm nhân chứng, thế mà dám động thủ với vợ con tôi?"
"Tôi...
Trong lòng La Hồng Hà hỗn loạn thành một đống, căn bản không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ có thể hướng ánh mắt xin trợ giúp về phía chồng mình.
Viên Hồng Huy đánh giá Tần Kiệt từ trên xuống dưới một lượt, nghe khẩu âm người này là giọng Bắc Kinh lại một thân hàng hiệu, trong lòng tuy có hoài nghi cũng chỉ có thể nén lại, thử hỏi: "Anh làm sao chứng minh đây là vợ và con gái của anh?”
"Tôi dựa vào cái gì phải chứng minh với anh?" Tần Kiệt lộ ra vẻ mặt buồn cười nói.
Viên Hồng Huy ức đến không nói thành lời, nói như vậy quả thật cũng không sai, nhưng chuyện này nghĩ thế nào cũng không hợp lý cho lắm.
Phương Thanh Nghiên phản ứng cực nhanh, cô ý thức được người này nhất định là tới giúp mình, tự bóp đùi mình một cái thật mạnh cố nén ra vài giọt nước mắt, cao giọng nói: "Cha, bọn con vốn đang nói chuyện rất tốt, tự dưng bà lão này nhảy vào bới móc đủ kiểu, sau đó hai người bọn họ còn chỉ trích con cùng mẹ con lừa gạt người khác!" Đôi mắt cô bé bởi vì đau đớn mà phiếm hồng, nhìn thật đáng thương.
Nếu không phải đã từng thấy bộ dạng hung hãn của Phương Thanh Nghiên, Tần Kiệt chắc chắn sẽ không nhìn ra đây chỉ là diễn xuất.
Hắn rất lạnh lùng mà đảo mắt liếc mấy người đó rồi búng tay một cái.
Bên ngoài phòng bao đi vào mấy người mặc áo đen, đứng chỉnh tê chắn ở cửa phòng bao.
Những người này được huấn luyện nghiêm chỉnh, vừa nhìn liền có thể nhận ra đây là bảo vệ của những nhà có tiên mới mời được, ở đây ngoại trừ Phương Thanh Nghiên thì có lẽ những người khác mới chỉ gặp cảnh tượng này trên TV mà thôi!
Tần Kiệt lạnh lùng nói: "Từ giờ trở đi ai còn dám gây chuyện đều ném hết ra ngoài cho tôi!"
Lời nói đanh thép khiến toàn bộ phòng bao trong nháy mắt liền an tĩnh lại, ngay cả Lưu Bội Trân vẫn luôn tự cao tự đại cũng không dám thở mạnh một hơi.
La Hồng Hà lại càng sợ hãi, bà hiện tại chỉ hận chính khi nãy mình quá xúc động, thế mà lại tin cái chuyện quái quỷ mà bà già kia nói!
Trong lòng Viên Hồng Huy cũng bồn chồn, hắn ta trời sinh tính tình cẩn thận, trong lòng còn đang hoài nghi, mà đúng lúc này, ánh mắt Tần Kiệt dừng trên người mình khiến hắn ta không khỏi giật mình.
Tần Kiệt nhìn chằm chằm Viên Hồng Huy gắn từng chữ: "Hai vợ chồng chúng tôi từ thành phố xa xôi lặn lội tới chỉ để tìm con gái ruột trở về, giờ có kiện lên tòa cũng chẳng thành vấn đề, đơn giản là tốn chút thời gian thôi!"
Lời này nói ra khiến Viên Hồng Huy suýt thì quỳ xuống, ai mà chẳng thấy người này thật sự có bản lĩnh, trong túi cũng chẳng có gì ngoài tiền, chút vấn đề đơn giản này có là cái gì!
Viên Hồng Huy giờ đã hối hận đến xanh ruột, hắn ta đáng ra không nên xúc động như vậy, đắc tội nhân vật lợi hại đến thế thì còn gì lợi ích nữa, không bị người ghi hận rồi gây khó dễ cũng coi như không tệ rồi!
"Anh trai à... không dám làm anh trai thất vọng..." Hắn ta run tay lấy điếu thuốc lá, Tần Kiệt lại không thèm liếc mắt nhìn một cái, hắn ta đành phải trừng mắt nhìn La Hồng Hà,"Cô cái đồ không biết điều, cô xem cô làm ra chuyện tốt gì đi!"