Phương Thanh Nghiên còn có thể nói cái gì đây, bọn họ chỉ cho phép người khác làm bạch nhãn lang, mà không cho phép cô làm mặt dày sao?
Phàm là Tần Tú Lan nếu còn có chút lương tâm, thì cũng sẽ không chờ cô tự thân tới cửa mở miệng mà là khi biết Tần Thục Huệ gặp phải khó khăn, cô ta sẽ tự chủ động ra mặt hỗ trợ.
Tuy nói như vậy nhưng Phương Thanh Nghiên cũng không thật sự cần Củng Kiến Trung phải ra tay giúp đỡ nhà cô làm cái gì.
Kiếp trước vì điều tra rõ ràng thân thế của mình, cô đã thử qua đủ loại phương pháp, nên hiện tại có thể nói cô đã có đầy đủ kinh nghiệm để giải quyết nguy cơ trước mắt.
Nhưng cô chỉ vừa nghĩ tới bộ dáng của Tần Tú Lan đời trước vô tâm đối với mẹ cô, tránh như tránh rắn rết kia, thì trong lòng cô cũng rất không thoải mái.
Cho nên lúc này đây, Phương Thanh Nghiên cũng không có ý định sẽ để Tần Tú Lan được sống quá tốt, ít nhất thì cô ta cũng phải trả lại tất cả ân tình mà nhà mình đã nợ mẹ cô.
Củng Kiến Trung hiển nhiên bị những lời này của Phương Thanh Nghiên làm cho ngây người, nhất thời vỗ đùi, nói: "Thật đúng là có khả năng này!"
Nếu không nhờ Phương Thanh Nghiên nói như thế, thì ở đây căn bản không ai sẽ nghĩ đến phương diện ôm nhầm đứa nhỏ.
Ở thời đại thông tin không phát triển như thế này, con đường để mọi người biết được tin tức bên ngoài đúng thật là vô cùng có hạn.
Trên tin tức chỉ đưa những loại tin tức máu chó ly kỳ mà thôi, nên có thể nói đối với cái chuyện ôm nhầm đứa nhỏ này tất nhiên là ít có người biết đến được.
Mặt khác, Tần Thục Huệ một mực chắc chắn Phương Thanh Nghiên là con ruột của Phương Chí Cường, bà cũng hoàn toàn không nghĩ đến khả năng đã ôm nhầm con, vì thế bao năm qua tất cả mọi người đều cho rằng bà là một con vịt chết mà còn cố mạnh miệng!
Củng Kiến Trung cũng không cho rằng Tần Thục Huệ sẽ làm ra chuyện phản bội Phương Chí Cường, hiện tại khi cô nhắc hắn đến chuyện ôm nhầm đứa nhỏ, vậy sự tình bao lâu nay liền hoàn toàn có thể lý giải được rồi.
Điều đó cũng đồng nghĩa, nếu như có thể chứng minh đây là sự thật, vậy Phương gia sẽ không có lý do gì tìm Tần Thục Huệ gây phiền toái nữa rồi.
Tần Tú Lan nửa tin nửa ngờ, nhìn Tần Thục Huệ, hỏi: "Chị hai, chị cảm thấy có loại khả năng này sao?"
Tần Thục Huệ cũng hoàn toàn bối rối, lúc bà sinh con khó sinh, trực tiếp vào phòng phẫu thuật, tiêm thuốc tê ngủ thiếp đi, tỉnh lại liền thấy chồng ôm con gái tới, bà làm sao biết ôm sai hay không sai chứ?
Bà vội nắm chặt lấy tay của Phương Thanh Nghiên, nói: "Đứa nhỏ này, không được nói hươu nói vượn! Con, con…Con sao có thể bị ôm nhầm được chứ?”
Trong lòng Tần Thục Huệ tất nhiên không hy vọng đây là sự thật.
Đứa nhỏ mình nuôi mười mấy năm, tình cảm giữa hai mẹ con lại sâu đậm như vậy, hiện tại lại có người nói đây không phải con ruột của mình, cảm giác này đúng thật khó chịu.