Hắn còn cùng đám bạn hồ bằng cẩu hữu xung quanh thương lượng muốn đi trêu chọc đứa con gái riêng mới tới kia.
Đùa giỡn quá phận, lời nói khinh bỉ, hơn nữa còn ác ý quấy rây không ngừng.
Phương Thanh Nghiên lôi người đang cười đắc ý nhất là hắn từ trong đám người, sau đó hung hăng quật hắn qua vai làm hắn ngã ngửa trên mặt đất, sau đó rời đi trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người...
Khi đó hắn cảm thấy cực kỳ nhục nhã, hắn chỉ muốn trả thù, muốn khiến phải cô xấu hổ.
Vì thế, vào ngày Phương gia chính thức mở tiệc công bố nhận Phương Thanh Nghiên vê, hắn mang theo một đám đàn em chặn cô ở bên trong góc tường, muốn khiến cho cô chật vật xuất hiện tại bữa tiệc.
Kết quả, hắn lại một lần nữa ngã ngửa ở trước mặt một đám đàn em.
Cảm giác khuất nhục dường như làm cho hắn mất đi lý trí, hắn thê đời này sẽ không tha cho côi
Lực chú ý của hắn bắt đầu đảo quanh trên người cô, bắt đầu quan sát nhất cử nhất động của cô...
Rõ ràng là hắn muốn tìm ra sơ hở nào đó không ngờ lại bất tri bất giác bị sự cố gắng cùng ngoan cường của cô hấp dẫn.
Đây có lẽ là người bận rộn nhất hắn từng gặp.
Trên người cô giống như là trang bị một cái đồng hồ, dây cót đồng hồ luôn trong trạng thái căng thẳng, không lúc nào là không bận rộn hoạt động.
Hắn đột nhiên cảm thấy, mình giống như không có cách nào đánh bại người như vậy... Sau đó, tim của hắn lại xảy ra vấn đề, lại một lân nữa ra nước ngoài phẫu thuật.
Khi quay lại, mọi thứ đều đã thay đổi.
Cha mẹ hắn đã hoàn toàn đoạn tuyệt, hắn từ Lâm Khiên biến thành Lục Khiên.
Mà bên cạnh Phương Thanh Nghiên lại có thêm một Từ Ngôn Chi.
Từ Ngôn Chi là tra nam được bọn họ công nhận.
Trước kia khi còn là công tử nhà giàu, bên người đối phương phụ nữ không ngừng vây quanh.
Sau này gia cảnh đã sa sút mà vẫn còn không chịu thành thật, ỷ vào việc người khác không biết chuyện liền tiếp tục dùng thân phận công tử nhà giàu hãm hại lừa gạt.
Mà mục tiêu ban đầu của Từ Ngôn Chi là đại tiểu thư của Phương gia, không theo đuổi được người ta nên mới tìm tới Phương Thanh Nghiên.
Hắn lúc ấy cảm thấy rất buồn cười, nhưng càng tức giận hơn, vì thế đến tìm Phương Thanh Nghiên, nói: "Người đàn ông mà chị của cô không cần, cô cũng để ý đến?"
Cô rất tức giận, tức giận đến đỏ cả mắt: "Tôi coi trọng ai thì liên quan gì đến anh? Tôi muốn ở cùng một chỗ với ai thì ở cùng một chỗ với người đó, cũng không phải chị tôi không cần anh ấy nên anh ấy mới theo đuổi tôi, mà là vì tôi ưu tú hơn chị tôi"
Hắn chưa từng thấy vẻ mặt như vậy trên mặt cô, vặn vẹo, tuyệt vọng, bệnh hoạn...
Cô trở nên xa lạ.
Những chuyện xảy ra kế tiếp, hắn hoàn toàn không muốn nhớ lại.
Cô vì người đàn ông kia, dâng hiến tất cả mọi thứ của mình.
Tuổi trẻ, sắc đẹp, tiền bạc... thậm chí là cuộc sống.
Sau đó hắn đến thăm cô trong tù, cô đột nhiên như già đi mấy chục tuổi, người cũng điên điên khùng khùng, luôn miệng hỏi tại sao.
Hắn cũng không biết tại sao, hắn chỉ cảm thấy tim rất đau, so với lúc phát bệnh còn đau hơn...
Trái tim co rút đau đớn.
Lục Khiên nhất thời không phân biệt được, rốt cuộc là vì bệnh của mình, hay là vì giấc mơ kia.
Giấc mơ này hắn không chỉ mơ thấy một lần.
Trong khoảng thời gian sau đó, những thứ kia đối với hắn vừa xa lạ mà vừa quen thuộc, dây dưa không ngừng...
Mà sau khi hắn phẫu thuật kết thúc, cha mẹ hắn cũng hoàn toàn đoạn tuyệt.
Mẹ nói cho hắn biết: "Từ nay vê sau con và mẹ họ Lục, con tên là Lục Khiên, hiểu chưa?"
Vào thời điểm đó, trực giác mạnh mẽ cho hắn biết những chuyện xảy ra trong giấc mơ đó rất có thể sẽ thật sự xảy ra!
Cho nên, hắn lập tức muốn gặp Phương Thanh Nghiên một lần!
Ánh mắt Lục Khiên đảo qua ngoài cửa sổ xe, thời gian dài như vậy trôi qua, ngoại trừ hai ba người lên xuống từ dưới chân núi, thì vẫn không thấy bóng dáng Phương Thanh Nghiên.
Hắn rốt cuộc không kiềm chế được nữa, mở cửa xe đi xuống.
Tần Kiệt vội vàng ngăn hắn lại, nói: "Thiếu gia, bác sĩ nói cậu cần tránh vận động quá mạnh.”
Ngọn núi này không cao, nhưng đường lên núi quá dốc, để phòng ngừa bất trắc nhất định không thể để Lục Khiên lên núi.
Lục Khiên có chút bực bội, nhưng hắn cũng biết tình trạng sức khỏe của mình, cũng không hề kích động.
Hai bên đang giằng co bỗng một giọng nói vang lên bên tai Lục Khiên.
"Tiểu Lâm?"
Đảo mắt nhìn lại, đã thấy Tân Thục Huệ đứng ở chân núi, trên mặt mang theo vài phần kinh ngạc.
Tần Thục Huệ cẩn thận đánh giá chàng trai trước mắt, sau đó tiến lên hai bước, cười hỏi: "Cháu hẳn là Tiểu Lâm đi, còn nhớ rõ dì không?"
Trong lòng Lục Khiên vui vẻ, trái tim treo lơ lửng cũng tạm yên, giờ phút này hắn căn bản không có tâm trạng trả lời câu hỏi của Tần Thục Huệ.