Tần Thục Huệ biết điểm yếu của Lưu Bội Trân, bà nói ra lời này là muốn cho bà ta biết, làm hại tất cả mọi người, khiến mọi chuyện hết thảy lệch quỹ đạo tất cả là do bà tal
Lúc lên tòa án, bọn họ tra được một ít ghi chép năm đó, Phương Thanh Nghiên bảo bà lấy cái này đi đòi nợ Lưu Bội Trân, khiến bà ta nhận lỗi rồi tự trách cả đời!
Nhưng bà không đồng ý, bà cảm thấy sự tình không cần thiết phải tuyệt tình như vậy...
Giờ thì bà hối hận rồi, cô tiếc vì sao mình luôn mềm lòng nhượng bộ kẻ thù!
Lưu Bội Trân không thể tin được, bà ta kỳ thật cũng nghe phong thanh được ít chuyện, khi ấy cái tên thân y năm đó bà ta tìm được bị kiện lên toà, nhưng lúc ấy Tần Thục Huệ đã "sinh" được Phương Thanh Nghiên nên bà ta liền cho rằng mấy phương thuốc kia không ảnh hưởng đến Tần Thục Huệ.
Tần Thục Huệ cười lạnh nói: "Bà có thể không tin, nhưng người đang làm trời đang nhìn xuống, con trong bụng tôi, cháu trai bảo bối của bà, vốn có thể nối dõi tông đường cho Phương gia, cũng không đến mức để cho Chí Cường tuổi còn trẻ từ trân mà không có hậu duệ.
Nhưng đứa nhỏ này bị chính tay bà nó hại chết, là bà khiến cho đứa bé không cách nào có thể ở lại thế giới này!"
Lưu Bội Trân cái gì cũng nói không, những lời này thật làm cho trong lòng bà ta khó chịu, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao mà dễ chịu cho được, là do bà ta hại con trai mình tuyệt tử, là do bà ta hại cháu trai chưa ra đời...
Bà ta không thể tiếp nhận những điều này, đáy mắt ngấ lệ/Đồ đê tiện, cô đừng nói nữa, đừng nói nữa..."
"Không muốn nói cũng phải nói, tôi muốn bà hiểu rõ bà đã làm ra những chuyện ngu xuẩn gì! Vốn dĩ những điều này tôi đều đã nhịn, tôi nể mặt mũi Chí Cường mới quyết định không nói ra, tôi niệm tình bà có tuổi rồi không muốn so đo, để về sau chúng ta nước giếng không phạm nước sông! Nhưng bà quá đáng lắm rồi, Thanh Nghiên là con gái tôi, là ông trời rủ lòng thương nên đền bù đứa bé cho tôi, là tâm can của tôi, bà dựa vào cái gì mà đối xử như thế với con bé?!"
Lời vừa dứt, bà nhặt dưới đất một cái bát rồi thẳng tay đập xuống ngay trước mặt Lưu Bội Trân, hung tợn nói: "Tôi nói cho bà biết, nếu con gái tôi có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ giết bà, bà cứ chờ xeml"
Mảnh vỡ văng ra sượt qua gò má Lưu Bội Trân khiến cả người bà run lên.
Không biết là bởi vì sợ hãi Tân Thục Huệ hay đang sợ hãi chính tay bà tạo ra án mạng, từ một bà già cả đời kiêu ngạo ương ngạnh, giờ phút này giơ tay ôm đầu thất thanh khóc rống lên.
Tần Thục Huệ phát tiết xong liền kêu Cung Cương trông chừng người Phương gia, phòng ngừa bọn họ chạy mất, sau đó một mình đi ra khỏi cửa lớn Phương gia.
Bà muốn đi tìm Từ Phương, bà muốn mau chóng biết tung tích con gái mình.
Nhưng khi đến nhà Từ Phương trong nhà lại trống không, đi hỏi hàng xóm xung quanh mới biết được Từ Phương đã biệt tăm biệt tích ba ngày, nghe nói Từ Phương còn rút một khoản tiên lớn muốn chuyển tới sống ở thành phố lớn.
Đủ loại dấu hiệu đều ám chỉ chuyện này không hề đơn giản! Trong lòng Tần Thục Huệ càng ngày càng tuyệt vọng, nhưng vẫn cố gắng đi tới ủy ban thôn để gọi điện thoại, đem toàn bộ sự tình mình biết báo cảnh sát.
Phương Thanh Nghiên tỉnh lại trong xe đang không ngừng xóc nảy.
Tác dụng của thuốc mê còn chưa hết khiến cả người cô xụi lơ, hoàn toàn không có chút khí lực, ngay cả mở mắt ra cũng vô cùng tốn sức...
Cô thấy phía trước có hai nam một nữ, tên con trai kia thoạt nhìn mới chỉ hơn hai mươi, mà người phụ nữ kia rõ ràng là bà lão trước đó cô gặp!
Quả nhiên là bị lừa!
Phương Thanh Nghiên cũng không tự trách hay hối hận, cô cảm thấy những người này hành động quá kín tiếng, nhất định là có kế hoạch trước cùng đủ loại mưu kế.
Mà con đường nghĩa trang kia vốn dĩ đến tiết Thanh Minh sẽ không có người qua lại, vậy nên chắc chắn ngay từ đầu bọn họ đã nhắm vào cô.
Cô lại nhớ tới đợt trước có người giả mạo bà ngoại tới tìm mình, nói không chừng cũng có liên quan đến bà lão này.
Nhưng sao vô duyên vô cớ lại để mắt tới cô chứ?
Phương Thanh Nghiên yên lặng không phát ra âm thanh, trong lòng một bên suy nghĩ đối sách, một bên tìm cách cởi trói hai tay phía sau.
Có thể là do cô mới chỉ là một cô bé, dây thừng buộc không quá chặt, còn để hở ra một khe nhỏ giúp hai tay của cô có không gian hoạt động.
Phương Thanh Nghiên dường như nín thở, bắt đầu sờ soạng đế giày của mình.
Cô có giấu ở đế giày một ngăn bí mật nhỏ, bên trong cất một cái dao gấp.
Đây vốn là vũ khí tự vệ của cô, đời trước bởi vì cô có nhan sắc nên thường xuyên bị vài tên đàn ông không đứng đắn quấy rối, sau đó phải mang theo vũ khí sắc bén phòng thân, nhưng loại vũ khí sắc bén này lại không thích hợp để trên người, rồi cũng sợ có lúc sơ suất.