Củng Kiến Trung có chút bất mãn đối với hành động của vợ mình: "Cái này liên quan trực tiếp đến danh dự của chị ấy, sao có thể xem là việc nhỏ được chứ? Chí Cường đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, tôi không hy vọng có người ở sau lưng hắn nói này nói nọ, còn đổ oan cho vợ của hắn.
Bất luận mọi chuyện như thế nào, chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng!"
Hắn đã nói đến nước này, Tần Tú Lan tất nhiên không còn gì để phản bác.
Sau đó, Phương Thanh Nghiên cùng Tần Thục Huệ ở lại ăn một bữa cơm trưa, sau đó mới trở về nhà.
Hai mẹ con bọn cô cũng không để ý trên bàn cơm, Tần Tú Lan đã đen mặt bao nhiêu lần.
Củng Kiến Trung hành động hết sức nhanh chóng, ngày hôm sau liền gọi điện thoại tới, nói trước tiên hắn sẽ đưa mẹ con Tần Thục Huệ đến đồn công sát địa phương báo án, sau đó lại đến cơ quan giám định chuyên nghiệp trong thành phố để làm giám định DNA giữa mẹ con.
Chỉ cần có thể chứng minh Phương Thanh Nghiên không phải là con ruột của Tần Thục Huệ, thì những lời đồn tự tạo ra kia của đám người Phương gia tất nhiên sẽ tự sụp đổ.
Có người ở trên khơi thông quan hệ, sự tình trở nên vô cùng thuận lợi.
Tần Thục Huệ mang theo con gái của mình đến đồn cảnh sát, đầu tiên là ghi chép ở đồn công an huyện Nam Hương, buổi chiều ngồi xe Củng Kiến Trung thẳng đến thành phố, chiều hôm đó đã được sắp xếp vào cơ quan giám định chuyên nghiệp.
Chờ đến ngày có kết quả giám định, thì người của cảnh sát địa phương sẽ tự động thông báo cho bọn họ.
Trên đường trở về, Tần Thục Huệ mang theo tâm sự rất nặng nề, đôi khi còn nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Phương Thanh Nghiên đến ngẩn người.
Trước kia bà không cảm thấy, nhưng hiện tại mặc kệ nhìn từ góc độ nào thì bà đều cảm thấy Phương Thanh Nghiên không giống đứa con bà sẽ sinh ra, đứa nhỏ này cùng bà và chồng thật sự không có nửa điểm gì là giống nhau.
Tuy rằng kết quả còn chưa có, nhưng trong tiềm thức Tần Thục Huệ đã bắt đầu tán thành cách nói ôm nhầm đứa nhỏ của bọn họ rồi, bằng không thì bà căn bản cũng không thể giải thích được cái giấy chứng nhận mà bệnh viện kia kê khai cho bà.
Bà thật sự không khỏi nghĩ đến, nếu Phương Thanh Nghiên thật sự là bị ôm lầm, vậy có phải cô sẽ trở lại bên người của ba mẹ ruột hay không?
Còn nữa, con ruột của bà đâu, hiện tại đứa nhỏ ấy đang ở nơi nào?
Phương Thanh Nghiên liếc mắt một cái liền nhìn ra Tần Thục Huệ đang suy nghĩ cái gì, vì thế cô vội lên tiếng an ủi bà: "Mẹ, coi như con là bị ôm lầm đi, thì con cũng sẽ không đi tìm cha mẹ ruột của mình, con chỉ nhận một mình mẹ làm mẹ ruột của con!"
“Nói bậy!”
Tần Thục Huệ tức giận trừng cô một cái, nếu thật sự là như vậy, bà nhất định sẽ nghĩ biện pháp giúp Phương Thanh Nghiên tìm về cha mẹ ruột của mình.
Phương Thanh Nghiên tựa mình vào trong lòng bà, cảm thấy có một bàn tay tựa như đang vuốt ve đỉnh đầu của cô.
"Đến lúc đó con nhất định sẽ không nói như vậy.
Hơn nữa, con thật sự không tò mò bọn họ là ai sao? Nói không chừng đến lúc đó con còn có thể có thêm mấy người anh chị em.
Lại nói con thông minh xinh đẹp như vậy, tất cả mọi người nhất định sẽ rất thích con!"
Phương Thanh Nghiên cười cười, không có tiếp lời bà, mà ánh mắt của cô bỗng nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
Bánh răng vận mệnh đã sớm phát sinh thay đổi rồi.
Nhưng quá trình chờ đợi phải nói là thật sự rất dài.