Lục Khiên nhìn nụ cười của cô gái, chỉ cảm thấy tim lại bắt đầu đập nhanh một cách khó hiểu, hắn vội vàng nói sang chuyện khác: "Sao cô biết tôi họ Lục?”
Phương Thanh Nghiên ho nhẹ một tiếng, cô cũng không thể giải thích bọn họ đời trước đã sớm gặp qua, vì vậy liên có ý đồ lừa gạt mà nói: "Có lẽ là trong lúc tôi hôn mê, đã vô tình nghe anh nhắc tới..."
Lục Khiên cũng không hề nghi ngờ, lời giải thích này hợp tình hợp lý.
Trong lòng Phương Thanh Nghiên còn có không ít nghi vấn, vì thế hỏi tới tình trạng của mấy tên bắt cóc.
Tần Thục Huệ cười lạnh một tiếng "Chuyện này là do Lưu Bội Trân xúi giục, bà ta đã bị bắt rồi!"
Phương Thanh Nghiên nhíu nhíu mày, lúc ấy cô cũng suy đoán chuyện này có liên quan đến Lưu Bội Trân, chỉ là không có chứng cứ liên quan, kết quả đúng thật là như vậy!
Sau khi đám người thím Trâu bị bắt, thông qua lời khai của Tân Thục Huệ, Lưu Bội Trân cũng bị bắt đến đồn công an, mà Từ Phương đã cao chạy xa bay tới tỉnh thành khác cũng không thể thoát khỏi, rất nhanh đã bị bắt về quy án.
Khi nghe nói đây là một vụ buôn người, Lưu Bội Trân quả thực sợ ngây người.
Bà ta liều mạng giải thích với cảnh sát, nói mình chỉ là giúp người ta làm mai mà thôi, cũng không có tham dự bất kỳ hoạt động buôn người nào, nhưng khi cảnh sát hỏi lai lịch năm ngàn đồng kia, bà ta lại cứng họng.
Bình thường người ta cưới vợ, làm mai sao có thể cho đến năm ngàn khối, huống chỉ bà ta còn không được tính là bà mối đứng đắn gì, cung cấp nhiều nhất chỉ có mỗi chút thông tin.
Bà ta chính là loại người chỉ điểm giật dây giúp bọn buôn người!
Từ Phương cũng dặn dò kĩ, ngay từ đầu bà ta cũng không rõ thím Trâu đang buôn bán cái gì, nhưng sau khi hỗ trợ giới thiệu mấy cô gái trẻ liền lấy được một ít lợi lộc, nếm được trái ngọt
Thật ra bà ta đã sớm nhận ra điểm không thích hợp, ví dụ như thím Trâu không ngừng làm mai cho người ta, lại tuyên bố thành phố lân cận có nhiều gia đình lợi hại bao nhiêu, nhưng bà ta cũng chưa bao giờ thấy dù chỉ là một nhài
Mặc dù biết vậy nhưng Từ Phương vẫn luôn mắt nhắm mắt mở, tiếp tục làm trái lương tâm rồi giật dây bắc cầu thay cho thím Trâu, mãi cho đến khi xảy ra chuyện của Phương Thanh Nghiên, bà ta nghe nói thím Trâu muốn trực tiếp bắt người đi thì trong lòng liền cuống lên, chạy trốn ngay trong đêm.
Sau khi Từ Phương bị bắt trở về, nghe nói đám người thím Trâu là tổ chức buôn người liền sợ tới mức thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
Hành vi này của bà ta nhất định phải ngồi tù, cảnh sát phá án nói với bà ta "Thẳng thắn khoan dung, kháng cự nghiêm khắc", chỉ cần có thể tố cáo càng nhiều chỉ tiết về vụ án, là có thể khoan dung xử lý, bà ta liền nắm lấy cơ hội này.
Từ Phương nói rõ ràng sự tình, nhất là trong câu chuyện của Phương Thanh Nghiên, bao gồm cả việc Lưu Bội Trân chủ động bắt chuyện như thế nào, lại có chủ ý như thế nào.
"Tôi lúc ấy đã cảnh cáo bà ta, Phương Thanh Nghiên tuổi còn quá nhỏ, chuyện này nhất định là không thích hợp, nào biết bà ta căn bản cũng không nghe, còn nói con gái không cần đọc nhiều sách như vậy..."
Cảnh sát ghi chép lại lời khai của Từ Phương, trong lòng cũng sớm tính toán.
Lưu Bội Trân căn bản không phải bị lừa gạt, đây là vội vàng muốn bán con gái người ta, huống chi đối tượng còn là trẻ vị thành niên, tính chất sự việc cực kỳ ác liệt.
Cảnh sát không ngừng tìm hiểu nguồn gốc ngọn ngành, cuối cùng bắt được toàn bộ thành viên tổ chức buôn người của thím Trâu, kết quả lại phát hiện ra được, thành viên nòng cốt trong tổ chức này bao gồm cả thím Trâu, đại đa số đều là cá lọt lưới trong vụ buôn người quy mô lớn hơn mười năm trước.
Mà thím Trâu dĩ nhiên chính là người phụ nữ năm đó bắt cóc Phương Thanh Nghiên!
Năm đó là lần đầu tiên bà ta gây án, trước đó vẫn làm thành viên trực tuyến không tham gia hoạt động buôn bán, khi ấy bởi vì đồng bọn khác bị bắt, bà ta liền mang theo Phương Thanh Nghiên lẻn tới gân quê nhà của mình.
Vốn định vứt bỏ Phương Thanh Nghiên trong phòng sinh của bệnh viện, thế nhưng vì bị đám người Phương Chí Cường phát hiện, quá mức gấp gáp nên nhanh chóng bỏ đứa bé lại rồi chạy trốn.
Điều này cũng giúp bà ta thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật sau này, hơn nữa bởi vì có kinh nghiệm lần này mà lá gan cũng to hơn rất nhiều, cho rằng chỉ cần đem việc buôn người này xử lý kịp thời là có thể kê cao gối mà yên tâm ngủi
Cuối cùng, băng nhóm tội phạm đều bị xử lý theo pháp luật, Lưu Bội Trân cũng phải ngồi tùi Người Phương gia quả thực sắp trợn tròn mắt muốn đi cứu giúp Lưu Bội Trân, nhưng đây là vụ án hình sự, khẳng định không cứu được, huống hồ bà ta có quan hệ với bọn buôn người, đây quả thật chọc cho rất nhiều người tức giận, người Phương gia ở trong thôn cũng bị mắng đến đẫm máu chó.
Cuối cùng, anh em Phương gia cũng gánh không nổi, hai bên ầm ï một trận, đem gia sản chia cắt không còn một mảnh, dời khỏi thôn Thương Thủy.
Điêu này khiến cho Lưu Bội Trân sau khi vào tù, ngay cả một người đến đưa cơm nóng cho mình cũng không có, thật đáng buồn!