Hiện tại Tần Thục Huệ chỉ cảm thấy bà sống một ngày tựa bằng một năm, còn Phương Thanh Nghiên ngược lại thì rất thảnh thơi.
Thời gian nghỉ hè còn dài, cô chỉ để ý đến chuyện làm sao có thể kiếm được tiền đóng học phí cho mình.
Thật ra, chỉ cần đợi đến khi có kết quả giám định mẹ con, cô hoàn toàn có lý do yêu cầu Phương gia trả lại số tiền một vạn cho Tần Thục Huệ, cứ như vậy, cuộc sống của hai mẹ con cô cũng không cần túng quẫn như thế.
Thế nhưng, lấy hiểu biết của cô đối với Lưu Bội Trân, thì chuyện này khẳng định sẽ không được thành công.
Đến cuối cùng cô cũng chỉ có thể thông qua một một chút thủ đoạn để đạt được số tiền mà thôi, nhưng thời gian chờ đợi thì lại rất dài.
Trường trung học thực nghiệm cũng không có quá chiếu cố cô.
Nhưng đối với Phương Thanh Nghiên chỉ có 12 tuổi mà nói, làm công thì cũng không ai dám nhận, trong tay cô hiện tại cũng không có tiền vốn, không thể đầu tư được.
Có thể noi con đường kiếm tiền bây giờ của cô thật sự là quá ít.
Trong lúc đang buồn rầu, Phương Thanh Nghiên bỗng nhiên nhăn mũi: "Mùi gì vậy?”
Hôm nay ánh mặt trời không tệ, thừa dịp sau giờ ngọ ánh mặt trời nóng bỏng nhất, cô đem chăn trong nhà đặt lên bệ cửa sổ phơi nắng, như vậy thì vừa có thể diệt khuẩn, mà chăn phơi qua nắng xong khi đắp lên cũng càng thêm mềm mại bồng bềnh hơn.
Trong không khí chỉ có mùi vị thuộc về ánh mặt trời này, bất ngờ lại truyền ra một cổ mùi chua kỳ quái.
Phương Thanh Nghiên đi theo ‘mùi hương’ này.
Sau khi phát hiện ở dưới giường có ba cái bình gốm màu nâu đậm thì mới đột nhiên nhớ ra.
Cái loại bình gốm này bình thường là dùng để chế biến dưa muối, Tần Thục Huệ vô cùng am hiểu công việc này.
Lại nói với tay nghề gia truyền của bà, vị dưa muối làm ra khiến cho người ta ném thử được một lần sẽ vô cùng khó quên.
Phương Thanh Nghiên nhớ rõ mình khi còn bé đặc biệt thích ăn cái này, một xấp ớt củ cải, đậu đũa chua, cô có thể một hơi ăn hết một chén cơm lớn!
Chỉ là khi vừa nhớ tới mùi vị kia đã làm cho người ta chịu không nổi, Phương Thanh Nghiên nhanh chóng mở ra một cái bình gốm, bên trong là một bó đậu chua còn chưa cắt xong, bẻ xuống một đoạn nhét vào trong miệng, trong chua cay mang theo thanh ngọt, vô cùng ngon miệng!
Phương Thanh Nghiên lập tức cười đến mặt mày cong cong, lại mang ra hai cái bình gốm khác.
Đầy ba vò lớn, sau khi làm xong cũng chưa được người ta mở ra.
Cô đoán đây có thể là khoảng thời gian trước khi mẹ cô ướp gia vị xong, sau đó lại bị những chuyện loạn thất bát tao kia ảnh hưởng nên hiện tại cũng quên mất chuyện này.