Thân thể hắn khẽ cúi xuống, ôm lấy Phương Thanh Nghiên, xoay một vòng tại chỗ.
"Đây chính là do em nói muốn làm bạn gái của tôi, tuyệt đối không thể đổi ý đâu."
Phương Thanh Nghiên cười ôm lấy cổ của hắn, trong nụ cười khó giấu được có vài phần thẹn thùng:
"Được, tuyệt đối không đổi ý."
Lục Khiên ở trong đại viện là người có gia thế tốt nhất, bộ dáng cũng rất đẹp trai, chỉ đáng tiếc hắn lại là một công tử bột vô dụng.
Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người trong đại viện đều nói như vậy, thậm chí có người còn cảm thấy thương tâm, vì sao một đại gia tộc lớn lại có thể sinh ra một con người vô dụng như vậy chứ?
Mà thực danh vô dụng" của Lục Khiên cứ tưởng đã ăn sâu bén rễ vào cuộc đời hắn, nhưng không nghĩ đến sau khi hắn ra nước ngoài phẫu thuật trở về thì lại giống như biến thành người khác vậy.
Hắn không hê có bộ dáng cà lơ phất phơ, ỷ thế hiếp người nữa, mà tính tình càng trở nên thành thục, trâm ổn hơn.
Các thiếu nữ ở tuổi thanh xuân lúc này cũng đã bắt đầu rục rịch, tiến hành công cuộc theo đuổi Lục Khiên, nhưng mà hắn ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn.
Mùa hè năm hai mươi tuổi, Lục Khiên đột nhiên mang về một cô bạn gái xinh đẹp đến cực điểm.
Ngay từ đầu, tất cả mọi người đều có chút không phục, cô gái này ở đâu ra vậy, dám tới đây để dành người với họ? Trong đại viện có nhiều cô gái thế gia xuất sắc như vậy, mà Lục Khiên lại không chọn, đi nhìn trúng một con nha đầu quê mùa.
Dù sao thì "chỉ có cửa cũng không thể làm nhà, Lục gia khẳng định là sẽ không đồng ý!
Nào biết, Lục Ngọc Phi lại tự mình ra mặt làm sáng tỏ, nói là bà đặc biệt thích bạn gái Lục Khiên, hơn nữa hai nhà bọn họ còn đã sớm có hôn ước.
Thì ra, đó là đứa con gái nhỏ bị thất lạc của Phương gia.
Mà người Phương gia quả thực đặt cô gái nhỏ kia ở trên đầu quả tim, mặc dù đối phương luôn tỏ ra lạnh nhạt, nhưng cứ cách hai ba ngày thì họ lại chạy đi thăm hỏi.
Trong đại viện tất nhiên cũng có người nói xấu, nói Phương Thanh Nghiên không hiếu thuận với cha mẹ của mình, mà tính cách cũng không tốt.
Nhưng vợ chồng Phương gia tính tình lại vô cùng nóng nảy, khi bắt được người nói xấu đó thì liền hung hăng giáo huấn cho họ một trận, sau đó đi khắp nơi khen con gái nhỏ của mình có tiền đồ, tính tình tốt như thế nào.
Phương Thanh Nghiên quả thật cũng có chút tiên đồ, không chỉ được trúng tuyển vào học viện mỹ thuật đứng đầu cả nước, mà còn được nhà trường chọn làm tân sinh viên ưu tú đại diện cho tân sinh viên phát biểu.
Trong quá trình học đại học, cô còn thành lập ra được công ty thiết kế của riêng mình.
Công ty làm việc cũng vô cùng tốt, chỉ trong một năm ngắn ngủn liền phát triển có hơn trăm nhân viên, mà trên danh nghĩa cá nhân của công ty cũng nhận được rất nhiều giải thưởng lớn nhỏ.
...
Tháng 4 năm 2004.
đèn lồng vu quy treo đầy trên tường của Phương gia.
Vạn vật lại như được sinh sôi thêm một lần nữa, không khí xung quanh cũng vô cùng có sức sống, khách sạn lớn nhất ở thành phố này cũng được người ta bao trọn, diễn ra một hôn lễ long trọng.
Trong đêm động phòng.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Phương Thanh Nghiên hơi ngà ngà say tựa vào đầu giường.
Trên giường bỗng nhiên trầm xuống, cô rất nhanh liền rơi vào trong một cái ôm ấm áp mạnh mẽ.
"Rất mệt sao?"
Giọng nói trầm thấp của Lục Khiên quanh quẩn bên tai, khiến trái tim cô không kìm được có chút ngứa ngáy.
"Đúng vậy."
Cô khẽ nói.
Hôn lễ của bọn họ diễn ra cả ngày, thật ra là làm cho cô mệt chết đi được.
Lục Khiên cũng có chút kích động, nói:
"Thanh Nghiên, anh thật không ngờ em lại đồng ý lời cầu hôn của anh."
Cô gái hắn yêu luôn bận rộn như vậy, trên người lúc nào cũng như được gắn một cái đồng hồ, mà đồng hồ thì thường xuyên ở trong vào trạng thái căng thẳng, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng đau lòng.
Cho nên, hắn đã câu hôn cô.
Tình yêu của bọn họ kéo dài đến sáu năm, hai bên đã vô cùng quen thuộc nhau, vì thế việc kết hôn cũng trở thành một điều đương nhiên.
Lúc trước hắn mãi vẫn không chịu mở lời, tất cả đều là vì không muốn cô phải từ bỏ giấc mơ của mình, hắn sợ hôn nhân sẽ biến thành thứ trói buộc cô.
Hiện tại, sự nghiệp của cô đã thành công như vậy, hắn hy vọng sau khi hai người họ kết hôn, cô có thể hưởng thụ cuộc sống tốt hơn.
Phương Thanh Nghiên mơ mơ màng màng, cũng không biết Lục Khiên đang nghĩ gì.
Cô chỉ biết cái ôm này của hắn vô cùng ấm áp, quanh chóp mũi của cô cũng đều là mùi thơm quen thuộc của hắn, khiến cả người cô thoải mái hơn không ít.
"Lục Khiên!"
Phương Thanh Nghiên mỉm cười, nói:
"Sau này em có nên gọi anh là chồng không?”
Nghe được xưng hô này, cả người Lục Khiên không khỏi chấn động, gần như là phản xạ có điều kiện mà thay đổi tư thế.
Phương Thanh Nghiên bị ép xoay người, vừa vặn đối diện với ánh mắt âm trâm của hắn, mà trong ánh mắt kia dường như còn ẩn chứa một ngọn lửa, lúc sáng lúc tối, khiến cho bộ dáng đang buông lỏng của cô dần dần trở nên căng thẳng...
“Anh đừng có ôm chặt như vậy, nhẹ một chút...".
Đốm lửa trong mắt của Lục Khiên càng thêm mãnh liệt hơn, hắn vội cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng xuống mặt cô.
Cô run rẩy, tựa hồ còn muốn thoát ra khỏi ngực hắn:
"Anh chú ý một chút, đừng kích thích đến tim..."
"Em nghe thử xem, không biết tại sao nó lại đập mạnh như vậy nữa?”
Cô vội áp sát vào ngực hắn, âm thanh dày đặc trong ngực hắn tựa như nhịp trống dịu dàng đang cộng hưởng với nhịp tim cô.
"Thanh Nghiên, từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã thề với lòng mình, đời này anh tuyệt đối sẽ không tha cho em! Hiện tại anh rốt cuộc cũng đã làm được, chúng ta nhất định sẽ sống đến bạch đầu giai lão, đến chết cũng không rời."
Đèn trong phòng vụt tắt, duy chỉ có một ngọn nến đỏ, không ngừng thiêu đốt khiến cho nhiệt độ không khí trong phòng không ngừng tăng lên.
Năm ngón tay của cô nắm chặt lấy tay của hắn, mà hắn dường như cũng đang thấp giọng nỉ non gì đó...