Vương Kha khi nhìn thấy cô cũng có chút sửng sốt, ánh mắt lướt nhanh qua cậu cháu cô mấy vòng, sau đó bắt đầu nháy mắt với đồng bọn bên cạnh.
Mấy ngày hôm trước xảy ra trận đại chiến kia khiến cho nó có chút kiêng kị với Phương Thanh Nghiên, cho nên vẫn chưa dám trắng trợn khiêu khích cô, huống hồ hiện tại còn có người nhà của Phương Thanh Nghiên ở đây.
Nhưng điều này cũng không ngăn cản được việc nó nói xấu vài câu sau lưng cô để giải hận.
Bọn hắn thấy Phương Thanh Nghiên đang ở cùng một người đàn ông xa lạ, hơn nữa gần đây trong nhà máy đã truyền lời đồn không hay về mẹ con cô, điều này không khỏi khiến cho một đám nhóc choai choai này cân nhắc một phen.
“Đây có phải là người đàn ông đê tiện mà mẹ Phương Thanh Nghiên qua lại không?”
Tuy bọn hắn đã nhỏ giọng nghị luận với nhau, nhưng lại bị Phương Thanh Nghiên vừa vặn nghe được.
Đám nhãi ranh này thật sự là ăn no rửng mỡ, cả ngày chỉ biết suy nghĩ đến chuyện không đâu, điều này có thể thấy được cha mẹ bọn họ bình thường đã bỏ mặc bọn họ như thế nào.
Phương Thanh Nghiên vốn không muốn để ý đến, nhưng cô tin là khi ai nghe được lời như vậy cũng không thể nhịn được.
Cô ném đồ trong tay xuống đất, tùy ý buộc mái tóc dài ngang vai lên, đi đến trước mặt bọn hắn.
“Lời vừa rồi là ai nói?”
Con gái phát triển tương đối sớm, Phương Thanh Nghiên lại lớn lên cao gầy, nên hiện tại đã cao hơn bọn hắn một cái đầu.
Vì thế cô chỉ cần cô đứng đối diện một đối một với bọn hắn là đã có thể chiếm được ưu thế.
Bọn nhỏ hai mặt nhìn nhau, không hẹn mà cùng không lên tiếng.
Vương Kha mím môi, không nhịn được la lên: "Nói thì sao, nếu không làm chuyện trái ý trời, các người còn sợ người ta nói sao?”
Nghe nó nói như thế, Phương Thanh Nghiên ngược lại bật cười.
Cô đột nhiên tiến lên một bước, một tay xách cổ áo đối phương lên, tay kia lại bắt lấy cánh tay nó, theo sát hai tay đồng thời xoay về một góc độ quỷ dị!
Vương Kha không nghĩ tới cô sẽ trực tiếp bắt đầu, khi nó còn chưa kịp phản kháng, thì bỗng cảm thấy bả vai truyền đến một trận đau nhức, nhất thời phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Phương Thanh Nghiên hung hăng trở tay ấn nó trên mặt đất, nói: "Nghe cho kỹ, người này là cậu của tôi, cha tôi cũng không phải là loại người đàn ông đê tiện mà các người nói.
Chờ đến khi tôi trở về mà vẫn còn nghe được những lời đồn như thế thì người đầu tiên tôi tính sổ chắc chắn là cậu!"
Vương Kha đau đến toát mồ hôi lạnh, không nói nên lời, chỉ có thể liên tục gật đầu.