Ánh mắt Tần Vĩnh Thọ rơi vào thùng ốc đá trong tay Phương Thanh Nghiên.
Phương Thanh Nghiên vội vàng giải thích: "Đây là cháu tự bắt được từ trong dòng suối nhỏ trên núi, bọn nhỏ trong thôn đều có thể làm chứng cho cháu.
”
Tần Vĩnh Thọ đương nhiên sẽ không hoài nghi lời cô nói, vì thế ông liền ngay lập tức nghiêm mặt, hướng Tần Nhị Bảo nói: "Cái dòng suối nhỏ trong thôn chúng ta thường xuyên có người dân đi lên đó để bắt cá cùng bắt ốc ăn, từ khi nào lại trở thành đồ vật của anh rồi?"
Tần Viện thêm mắm dặm muối nói: "Ông ta vừa rồi còn cầm hung khí, bộ dáng vô cùng hung dũ để uy hiếp bọn cháu, còn nói cái gì mà càng muốn cho bọn cháu một trận ra trò.
”
Sắc mặt Tần Vĩnh Thọ càng nghe càng khó coi hơn.
Ánh mắt Tần Nhị Bảo mang theo vài phần né tránh, vội vàng giải thích: "Nhưng, con nhãi ranh này cũng không phải là người trong thôn.
”
“Con bé là cháu ngoại của nhà Tần Thu Phượng!”
"Tôi biết, nhưng không phải con gái khi gả ra ngoài thì sẽ không phải là người trong thôn chúng ta nữa rồi sao? Hiện tại con gái cô ta lấy đồ trong thôn chúng ta thì đó còn không phải trộm thì là cái gì?" Tần Nhị Bảo đỏ mặt, một bộ dáng lý lẽ hùng hồn nói.
Phương Thanh Nghiên nhịn không được nhíu mày, người này thoạt nhìn trông cũng không thông minh lắm, sao hiện tại lại có thể suy nghĩ logic được hay vậy? Huống hồ, Tần Nhị Bảo là ở trên núi, cô trước đó cũng không có gặp người này, đối phương làm sao biết được thân phận của cô chứ?
Phương Thanh Nghiên bất thình lình hỏi: "Ai nói cho ông biết những chuyện này.
”
Tần Nhị Bảo lập tức trả lời: "Chính là từ nhà Đại Minh, là vợ hắn chính miệng nói cho tôi biết.
Sáng sớm hôm nay cô ta liền chạy tới tìm tôi, nói là cháu ngoại của Tần Thu Phượng ở trước cửa nhà tôi ăn trộm ốc đá ăn.
Cô ta cũng nói với tôi là con gái của Tần Thu Phượng là người đã gả ra ngoài, nên nó cũng không phải người ở thôn của chúng ta, việc con cô ta cứ đi lấy trộm đồ vật như thế là không đúng, vì thế tôi mới đi giành lại.
”
Vốn đã đáp ứng Từ Phương sẽ không nói ra, nhưng hiện tại ngay cả trưởng thôn cũng đã ra mặt để giải quyết, mà xem bộ dáng của trưởng thôn thì rõ ràng là đứng ở bên phía của Phương Thanh Nghiên, vì thế nên ông ta nhất thời có chút luống cuống, đem mọi chuyện khai ra hết.
Huống hồ, trong nhận thức của ông ta, đây rõ ràng là một chuyện chính nghĩa, bọn họ dựa vào cái gì để cho một người bên ngoài động vào đồ vật trong thôn của họ chứ?