Nhìn Phương Thanh Nghiên biến mất ở góc đường, Vương Kha trốn ở phía sau cột điện lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nguy hiểm thật, cũng may không bị phát hiện, nha đầu kia sao tính cảnh giác cao như vậy chứt
Vương Kha không nghĩ tới người bán bún ốc này lại thật sự là Phương Thanh Nghiên!
Ngày hôm qua khi cậu ta dẫn theo một đám đàn em đi chơi ở sân thể dục của trường tiểu học Nam Hương, có người nói là thấy được người rất giống Phương Thanh Nghiên đang bán bún ốc ở gần đó.
Lúc ấy Vương Kha bị dọa quá mức, một cô gái nhìn có vẻ nhu nhược yếu ớt lại có thể thoáng cái quật ngã cậu ta, nói xem cậu ta có sợ hay không?
Không chỉ sợ, mà còn rất mất mặt!
Vương Kha cảm thấy nếu lại ngã vài lân nữa trong tay Phương Thanh Nghiên, cậu ta ở trước mặt đám đàn em này sẽ không ngẩng đầu lên được nữa.
Nghe đám nhóc nói ra mọi chuyện, Vương Kha lúc đầu còn không tin, Phương Thanh Nghiên với bọn họ tuổi tác lớn như nhau, sao lại đi ra mở quán ăn vặt chứ?
Nhưng mà, sau đó có người tận mắt nhìn thấy chủ quán bún ốc kia lái xe ba bánh trở vê nhà máy máy, lại trở về nhà Phương Thanh Nghiên, đây còn có thể là giả sao?
Căn cứ vào tâm tư xoi mói bới móc, đầu tiên Vương Kha gọi đám đàn em tới mua một phần về ăn, kết quả đã bị mỹ vị kia chinh phục.
Cậu ta ăn như hổ đói, đám nhóc đứng một vòng xung quanh cũng nhìn đến nước miếng chảy ròng, bọn họ không có nhiều tiền tiêu vặt như Vương Kha, không mua nổi một phần bún ốc 2 tệ, sau khi tính toán, mọi người liền đem tiền tiêu vặt trong túi mình góp lại mua, yên lặng cống hiến doanh thu cho Phương Thanh Nghiên.
Ăn xong một bát bún ốc, trong miệng Vương Kha mắng khó ăn nhưng ngày hôm sau lại bảo đám nhóc đi mua về ăn, nói là muốn nếm thử xem có chỗ nào có thể lấy ra cười nhạo Phương Thanh Nghiên không.
Kết quả, một mình cậu ta yên lặng ăn hết hai bát, một câu châm chọc cũng không nói được ra miệng.
Cũng may mọi người xung quanh cũng đều đang bận ăn bún ốc, không ai chú ý tới sự không phục cùng quãn bách trên mặt cậu ta.
Vương Kha hung hăng trừng Phương Thanh Nghiên rời đi, trong lòng rất không cam lòng.
Cậu ta vốn muốn đến quầy hàng của Phương Thanh Nghiên mắng cô một trận, nói cho mọi người biết chủ quán này chỉ là một cô gái 12 tuổi, hơn nữa bún ốc này cũng đặc biệt khó ăn.
Nhưng đứng ở phía sau cột điện này hơn nửa ngày, cuối cùng vẫn không có can đảm đi ra ngoài.
Hiện tại Phương Thanh Nghiên đã đi rồi lại càng không có cơ hội.
Vương Kha cảm thấy mình quá vô dụng, ủ rũ đang muốn về nhà, thì thình lình trên vai bị người ta vỗ bốp một cái, dọa cậu ta nhất thời giật mình.
Quay đầu lại nhìn, mặt Vương Kha tối sầm lại.
Là Phương Thanh Nghiên.
Phương Thanh Nghiên nhìn chằm chằm tiểu mập mạp trước mắt, khuôn mặt phơi nắng đến đỏ bừng, lông mày hơi nhướng lên, xem ra trực giác của cô vẫn rất chuẩn, vừa rồi càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, đi một vòng trở về liền phát hiện Vương Kha đang lén lút!
Vẻ mặt cô không kiên nhẫn,"Cậu lại muốn làm gì?"
Vương Kha thật muốn tìm một cái lỗ chui vào, khuôn mặt càng đỏ bừng: "Tôi... tôi không làm gì cải"
Phương Thanh Nghiên nghĩ đến gần đây trong xưởng truyền đi những lời đồn kia, trong đôi mắt lộ ra vài phân hàn ý,"Tôi nhớ rõ đã cảnh cáo cậu không nên ở bên ngoài nói hươu nói vượn, cậu coi như gió thoảng bên tai sao?"
Vương Kha sửng sốt, không phải cậu ta chưa nói gì sao!
Ngày đó bị Phương Thanh Nghiên giáo huấn xong, cậu ta thật sự bị đánh cho sợ, làm sao còn dám ở bên ngoài nói lung tung.
Vương Kha vội vàng giải thích: "Tôi không nói gì cả, thật đấy!"
"Ngày đó cậu của tôi tới đón tôi, cũng chỉ có mấy người các cậu thấy được, cũng là cậu dẫn đầu tại bịa đặt!"
Vương Kha sắp oan uổng muốn chết, vẻ mặt cầu xin nói: "Thật sự không phải tôi, tôi cái gì cũng chưa nói, hơn nữa... cậu làm sao biết không có người khác nhìn thấy..."
Câu nói cuối cùng kia được nói bằng giọng rất nhỏ, trong lòng cậu ta thật ra cũng không nắm chắc, nhưng trừ lần đó ra cậu ta cũng không nghĩ ra còn có ai sẽ đi nói lung tung, cậu ta cũng đều đã dặn dò qua đám nhóc kia, không thể nói chuyện ngày đó với người khác, dù sao bị Phương Thanh Nghiên đánh ngã cũng không phải chuyện gì vẻ vang!
Phương Thanh Nghiên nhìn chằm chằm Vương Kha một lúc, phát hiện tiểu mập mạp này thật sự không giống đang nói dối, vì vậy dần dần buông lỏng cổ áo đối phương ra.
Vương Kha là trẻ nhỏ học xấu, sợ hãi một chút thì tâm tư xấu xa cũng không dám có, chẳng hạn như ở trước mặt cha cậu ta, cậu ta liền dịu ngoan giống như con cừu nhỏ.
Lấy hiểu biết của cô đối với Vương Kha, người này nếu thật sự đã làm chuyện xấu tuyệt nhiên sẽ không phủ nhận, ngược lại sẽ dương dương đắc ý đến khoe khoang.