Trong chốc lát, Tân Thục Huệ thu lại nét cười trên mặt,Nhưng con vẫn muốn tính chuyện bày sạp hay sao?"
Phương Thanh Nghiên nói: "Cho nên con đang định nhờ sự trợ giúp của mẹ, chúng ta bày sạp!"
Tần Thục Huệ nhất thời sửng sốt,"Mẹ nào có thời gian này, ngày nào cũng phải đi làm, mà một tháng luân phiên nghỉ cũng chỉ có bốn ngày..."
Hai mắt Tần Thu Phượng lại sáng ngời, vỗ bàn nói: "Quá đơn giản, con xin về hưu sớm hơn là được rồi.
Quây hàng này của Nghiên Nghiên một ngày có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, so với cái xưởng máy kia chẳng phải tốt hơn rất nhiều sao?"
Tần Thục Huệ hơi do dự, Thế nhưng xin nghỉ hưu sớm rồi, căn nhà đang ở này cũng sẽ phải trả lại cho đơn vị, đến lúc đó ở đâu?"
Hiện tại hai mẹ con đang sống trong phòng của đơn vị, không còn làm ở xưởng nữa vậy thì chắc chắn căn nhà nhỏ này phải trả lại, mà trong tay bọn họ lại chẳng đủ tiền mua nhà mới.
Về phần thuê nhà, đầu năm số nhà có thể thuê, kể cả chất lượng khác nhau hay giá cả không có tiêu chuẩn cụ thể, đều quá ít.
Nhất là ở một thị trấn nhỏ như huyện Nam Hương, nhà ở đây có thể nói là kiểu nhà đơn sơ hết mức, mà cũng chỉ toàn người bản địa ở đây.
Nếu người dân không muốn phát triển ở nơi này thì ngôi nhà qua tay nhiều lần rồi bán đi chứ cũng chẳng ai làm ăn theo kiểu cho thuê nhà.
Quan trọng hơn nữa, hiện tại trên lưng Tân Thục Huệ còn gánh nợ, quyết định mạo hiểm vậy trong lòng bà thật sự cảm thấy không an tâm.
"Nơi ở mà còn khó tìm? Mẹ mà là con, ven đường dựng cái lều nhỏ là có thể ở được rồi.
Lại nói đến mấy người cùng làm trong xưởng máy với con, xảy ra chuyện như này mà chẳng có ai bên cạnh giúp đỡ, có phải quá vô tâm rồi không!"
Nghĩ đến thái độ của những người trong xưởng máy, Tần Thu Phượng rất khó chịu.
Thế nhưng, bà cũng biết mình đang giận chó đánh mèo, đến em gái ruột còn không đáng tin cậy, thì có thể bớt xuyên tạc linh tinh sau lưng cũng không tệ.
Tần Thục Huệ nghe mẹ quở trách thì cúi mặt không nói gì, bà không phải sợ chịu khổ mà chỉ sợ không có chỗ ở cố định, hoàn cảnh học tập của Phương Thanh Nghiên vì lẽ đó cũng sẽ không được tốt.
Trình độ học vấn rất quan trọng, ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai của một người, loại người không có trình độ học vấn cao như bà, có thể vào xưởng máy cũng coi như là một công việc tốt.
Nhưng cũng chỉ giới hạn trong việc làm nữ công nhân trên dây chuyền sản xuất, cũng sẽ không bao giờ có bất kỳ không gian phát triển nào nữa.
Phương Thanh Nghiên ngẫm nghĩ một chút, nói: "Mẹ, nếu mẹ còn chưa yên tâm, vậy thì có thể chờ quây hàng của con khai trương thêm lần nữa rồi cùng con đi bán thử một ngày, cái này giúp mẹ xem bản thân có hợp việc bán hàng hay không, thêm vào đó là tận mắt cảm nhận năng lực kiếm tiền của con nhat"
Tần Thu Phượng dứt khoát đồng ý: "Cách này hay, cứ quyết định vậy đi!"
Ngay sáng hôm sau, Phương Thanh Nghiên liên đi lĩnh chiếc xe ba bánh mà trước đó cô đem đi sửa sang lại, còn mua thêm màu không thấm nước vẽ lên mấy lời mời hàng, thoạt nhìn so với cái cũ còn bắt mắt hơn rất nhiều.
Hai mẹ con hẹn nhau sáng sớm ngày mai sẽ cùng nhau bày sạp hàng, Tần Thục Huệ đã sắp xếp ngày nghỉ, còn Phương Thanh Nghiên cũng tốn cả buổi chiêu để chuẩn bị tốt mấy nguyên liệu nấu ăn.
Rạng sáng, Tần Thục Huệ bị đồng hồ báo thức đánh thức, mà Phương Thanh Nghiên vốn ngủ bên cạnh đã thay quần áo buộc tóc xong.
Tần Thục Huệ cầm lấy đồng hồ báo thức nhìn, mới bốn giờ, bà giật mình kinh hãi, Bình thường con dậy sớm như vậy?”
Phương Thanh Nghiên gật đầu/Vâng, nước canh phải nấu thật sớm, còn có một ít đồ ăn kèm cũng phải chuẩn bị trước, nếu không sẽ không kịp mất."
Tần Thục Huệ nhìn thân hình có chút gây gò của con gái, chỉ cảm thấy đau lòng không thôi.
Phương Thanh Nghiên cũng đã bày quán vài ngày nhưng thế mà bà lại hoàn toàn không.
Buổi sáng khi tỉnh lại, Phương Thanh Nghiên đã nằm ngủ bên cạnh, trong bếp canh đáy còn ấm nóng nhưng bà cũng không chú ý tới.
Con gai không muốn để mình lo lắng nên mới cố ý giấu diếm, tuổi nhỏ mà còn hiểu chuyện đến vậy, làm cho trong lòng Tần Thục Huệ không dễ chịu chút nào.
Trẻ con ở tuổi này, phải đang vô ưu vô lo mới đúng.
Tần Thục Huệ nhanh chóng thay xong quân áo, nói: "Nước canh nấu như thế nào vậy, con cứ nói hết với mẹ, hôm nay đích thân mẹ làm, con chỉ việc đứng xem là được rồi!"
Phương Thanh Nghiên cười cười, cũng không từ chối, tỉ mỉ dạy lại bà từng bước, so sánh hương vị, còn cần chú ý lượng lửa.
Hiệu suất làm việc của hai người nhanh hơn không ít, việc này vốn mất đến bốn tiếng, giờ chỉ cần ba giờ đã hoàn thành.
Hai mẹ con đạp xe ba bánh đến cổng trường tiểu học Nam Hương, vừa vặn gặp phải chị Mã vừa mới ra quán.