Mã Minh không nói hai lời liền gọi anh em đến phá cửa.
Chỉ nghe một tiếng râm thật lớn, cánh cửa gỗ vốn không vững chắc liền nứt ral
Một người đàn ông thấp bé lao ra mắng to: "Thằng nhóc này mày dám đập hỏng cửa nhà ông đây, xem ông đây đánh chết các người!"
Nhưng ông ta lao ra không bao xa lại nhanh như chớp chạy trở về trốn ở phía sau ván cửa, âm thầm quan sát phía bên này.
Phương Thanh Nghiên nhận ra đây là con trai thứ ba của Lưu Bội Trân, Phương Chí Dũng.
Trong tên mang ý nghĩa dũng khí nhưng bản thân ông ta cũng là một tên nhát gan, thường ngày thì to tiếng hò hét quát mắng vợ con là thế nhưng chỉ cần đụng phải người mạnh hơn thì ngay lập tức giống như chuột thấy mèo.
Ngay từ đầu Phương Chí Dũng quan sát từ cửa sổ thấy là một thanh niên trẻ đến đập cửa liền nghĩ là một mình ông ta có thể đối phó được, nào biết đâu lao ra ngoài nhìn mới phát hiện phía sau còn có một đám người, không có một người nào mang thiện ý.
Ông ta hiện tại hoảng muốn chết.
Từ sau khi Lưu Bội Trân bị bắt thì trong nhà chưa từng sống yên ổn, đây khẳng định lại là tới tìm phiền toái!
Phương Thanh Nghiên nói với đội trưởng đội chuyển nhà: "Đi thôi, tôi chỉ chỗ nào các người chuyển chỗ đó!"
Bên phía cô người đông thế mạnh, một đám người liên tiếp xông lên đều có khí thế có thể dọa người.
Phương Chí Dũng muốn ngăn cản nhưng lại không dám, chỉ có thể kiên trì nói: "Tôi... tôi cảnh cáo các người, trong nhà còn có trẻ con nên các người không thể làm xăng làm bậy.
Nếu... nếu có chuyện gì xảy ra, tôi xem các ngươi làm sao giải quyết!"
Rõ ràng là lời cảnh cáo nhưng giọng lại nhỏ như tiếng muỗi kêu, vừa dứt lời liền rụt lại vào trong phòng.
Phương Thanh Nghiên không thèm quan tâm đến ông ta, cô quay đầu đánh giá trang trí của Phương gia.
Phương gia trong trí nhớ của cô so với hiện tại quang vinh hơn không ít.
Đời trước Lưu Bội Trân độc chiếm tiền trợ cấp của ba cô, chiếm nhà cô, sau đó còn để cho Phương Chí Dũng thay thế vị trí của mẹ cô vào nhà máy làm việc, cả nhà không biết xấu hổ không phải trả một cái giá nào liên đổi lấy được cuộc sống tốt hơn.
Phương Chí Dũng nhận ra Phương Thanh Nghiên, bỗng nhiên lại có sức mạnh liền lập tức vọt ra: "Tốt, thì ra là mày đồ tiểu tiện nhân này, tao nói ai mà to gan như vậy lại dám đập cửa nhà ông đây!"
Trước kia Lưu Bội Trân không đánh thì mắng Phương Thanh Nghiên, Phương Chí Dũng học theo nên đương nhiên cũng sẽ không để Phương Thanh Nghiên vào mắt.
Khóe miệng Phương Thanh Nghiên giật giật: "Tôi không những chỉ muốn đập cửa mà tôi còn muốn dọn sạch nơi này!"
Tiếng nói vừa dứt, cô liên chỉ một vòng ở bốn phía,"Sô pha, tủ TV với cái TV đen trắng này... Những thứ này đều dọn đi cho tôi!"
Đội trưởng đội chuyển nhà có chút chần chờ: "Bà chủ nhỏ, đây... đây là đồ của nhà cô đúng không?” "Đương nhiên những thứ này đều là của nhà tôi, là bọn họ không biết xấu hổ cướp từ nhà của tôi, anh xem phía dưới cái tủ TV còn có tên tôi khắc bằng con dao nhỏ đó!"
Phương Thanh Nghiên giàu nứt đố đổ vách nói: "Nếu xảy ra chuyện gì thì có tôi gánh.
Tôi lại cho các người thêm năm mươi đồng phí chuyển nhà, các người chỉ cần chuyển đồ vật cho thật tốt là được!"
Người trong đội chuyển nhà hai mặt nhìn nhau một cái, có tiền mà không kiếm là kẻ ngốc, nếu thật sự xảy ra chuyện, cũng không thể đổ lên đầu đội chuyển nhà bọn họ được!
Kết quả là Phương Chí Dũng liên trơ mắt nhìn đồ đạc trong nhà bị dọn sạch từng chút một.
Ngày Lưu Bội Trân đến chỗ Tần Thục Huệ chuyển đồ, Phương Chí Dũng cũng là đồng bọn, lúc đến chia những đồ dùng này ông ta chiếm không ít lợi ích.
Ví dụ như máy giặt, bàn trang điểm của Tần Thục Huệ, thậm chí còn bao gồm một ít quần áo hầu hết đều là của Tần Thục Huệ mua cho Phương Thanh Nghiên.
Lúc hai thứ này bị chuyển đi, vợ Phương Chí Dũng ôm lấy cái máy giặt sống chết không chịu buông tay khóc đến đứt ruột đứt gan.
"Đám ăn cướp các người không được động vào đồ của tôi, tôi muốn đi báo cảnh sát bắt hết đám các người lại!"
Phương Thanh Nghiên cười lạnh một tiếng, nói: "Thời điểm các người đến nhà của tôi ăn cướp, ngay cả một lọ Tuyết Hoa Cao đã mở nắp của mẹ tôi cũng không buông tha, bà muốn đi báo cảnh sát thì đi ngay đi, chỉ cân bà có thể nói rõ ràng lại lịch của những thứ này, tôi bất cứ khi nào cũng có thể tiếp!"
Triệu Xuân Hoa ngẩn người, theo bản năng buông lỏng tay.
Bà ta trơ mắt nhìn đồ đạc trong phòng mình từng cái một bị chuyển đi, đương nhiên trong đó còn bao gồm cả quần áo của con gái bà tal
Con gái của Triệu Xuân Hoa nhỏ hơn Thanh Nghiên ba tuổi, những bộ quần áo này rõ ràng không vừa người, bà ta chuẩn bị chờ con gái lớn hơn vài tuổi rôi cho cô ta mặc, nào biết còn chưa đợi tới ngày đó quần áo đã bị lấy đi.