Tuy rằng toàn bộ quá trình mang thai không tính là vất vả, nhưng bởi vì thời gian mang thai làm kích thích tố biến hóa, có đôi khi cảm xúc của Ôn Chỉ Văn vẫn sẽ bị ảnh hưởng.
Vu Hoài Ngạn là một người chồng tốt, sau khi Ôn Chỉ Văn mang thai thì anh đều cố gắng từ chối hết các công việc, cố gắng rút ra càng nhiều thời giờ để bầu bạn với vợ.
Cho nên cũng là người phát hiện cảm xúc của cô không thích hợp đầu tiên.
"Không vui?" Anh gãi gãi cằm của vợ.
Ôn Chỉ Văn nhắm mắt lại không quá muốn nói chuyện.
"Hay là chúng ta đi ra ngoài chơi mấy ngày để giải sầu?" Vu Hoài Ngạn đề nghị.
"Không muốn động đậy". Ôn Chỉ Văn không có hứng thú gì.
"Vậy em có chuyện gì muốn làm không?" Anh vừa nhéo tay cô vừa kiên nhẫn trò truyện với cô.
Đôi mắt của Ôn Chỉ Văn hơi mở ra một cái khe, nhìn người đàn ông trước mặt, đột nhiên tâm huyết dâng trào: "Em muốn trang diem".
"Vậy đi trang điểm đi". Vu Hoài Ngạn không cho rằng đây là chuyện lớn gì.
Không ngờ Ôn Chỉ Văn lại nói tiếp: "Nhưng mà không phải trang điểm cho em".
"Vậy thì tìm người tới cho em trang điểm?" Anh chiều theo ý cô.
"Không phải". Ôn Chỉ Văn nhìn anh một cái, chậm rì rì nói tiếp: "Chính là... em có thể trang điểm cho anh được không?"
Vu Hoài Ngạn: ”..."
Anh hoài nghi lỗ tai của mình xảy ra vấn đề.
Yêu cầu này thật sự hơi quá đáng.
Tuy rằng lúc trước Ôn Chỉ Văn cũng từng có các loại yêu cầu kỳ lạ, nhưng không hề quá đáng như lần này.
Rất lâu Vu Hoài Ngạn không trả lời, Ôn Chỉ Văn lập tức thấy ấm ức, quay lưng sang một bên nói: "Quả nhiên anh đã thay đổi, hiện tại anh không còn yêu em nữa, nên một yêu cầu nho nhỏ như thế mà anh cũng không đồng ý".
Trời đất bao la, vợ là lớn nhất.
Vu Hoài Ngạn đè lại huyệt Thái Dương, bất đắc dĩ dỗ dành: "Đồng ý với em là được chứ gì?" Ôn Chỉ Văn lập tức lộ ra nụ cười thực hiện được gian kế, làm gì còn chút ấm ức nào chứ.
Cô bật khỏi ghế, động tác cực kỳ linh hoạt, không giống như người đang mang thai chút nào.
Vu Hoài Ngạn bị động tác của cô làm sợ tới mức không dậy nổi, vừa muốn nhắc nhở cô đã thấy cô kéo lấy tay anh, nóng vội muốn lên trên lầu: "Đi đi đi."
Có thể nhìn ra được vì thỏa mãn mong muốn làm ác của mình mà hiện tại cô đã quên mất đứa trẻ trong bụng...
Thật sự là như thế, Ôn Chỉ Văn đối với gương mặt này của Vu Hoài Ngạn quả thật là mơ ước đã lâu.
Ôn Chỉ Văn nhiệt tình ấn Vu Hoài Ngạn ngồi xuống ghế, sau đó cô lại kéo cái ghế khác tới.
"Em chậm một chút". Vu Hoài Ngạn nhìn mà trong lòng thấy run sợ, nhịn không được ra tiếng nhắc nhở.
"Không sao, nó rất khỏe!" Bảo bảo vẫn luôn rất khỏe mạnh nên Ôn Chỉ Văn cũng thoải mái hơn hẳn: "Này, anh ngồi đi, tạm thời đừng nhúc nhích, để em xem nên bắt đầu từ đâu!"
Ôn Chỉ Văn đè lại bả vai của anh, không cho anh động đậy. Vu Hoài Ngạn sống không còn gì luyến tiếc, liền nhắm lại mắt, tùy ý cho cô thích làm gì thì làm.
Ôn Chỉ Văn cúi người tới, dùng đôi tay ôm lấy mặt anh ngó trái ngó phải.
Không thể không nói, khuôn mặt này của chồng cô thật sự rất tuấn tú.
Ôn Chỉ Văn thưởng thức, nhịn không được mà hôn một cái lên mặt anh.
Đuôi lông mày của Vu Hoài Ngạn hơi động đậy, đôi mắt mở ra, duỗi tay ôm lấy cổ cô.
Nhưng rất nhanh lại bị Ôn Chỉ Văn bỏ xuống dưới, nói rất chính đáng: "Anh an phận một chút!"
Vu Hoài Ngạn cười khẽ: "Em chắc chắn là do anh không an phận à?”
Ôn Chỉ Văn "ho một tiếng, bôi kem dưỡng da lên mặt anh.
Vu Hoài Ngạn rốt cuộc ngậm miệng, an tĩnh lại.
Sau khi Ôn Chỉ Văn mang thai liền rất ít trang điểm cẩn thận, hiện tại khó tránh khỏi có chút tay chân ngứa ngáy.
Cầm lấy công cụ trang điểm, Ôn Chỉ Văn lúc thì cau mày suy nghĩ, lúc thì lại trung khí mười phần mà chỉ huy Vu Hoài Ngạn tron mắt, nhắm mắt, ngẩng đầu gì đó.
Vu Hoài Ngạn tùy ý cho cô đùa nghịch.
Mấy chục phút sau, Ôn Chỉ Văn rốt cuộc cũng dừng lại động tác của mình.
Hai mắt cô sáng lấp lánh mà nhìn mặt Vu Hoài Ngạn: "Oa, thật là đẹp mắt!"
Vu Hoài Ngạn không quá muốn nói chuyện.
"Thật sự đặc biệt đẹp, chồng ơi, anh thử soi gương xeml"