Thập Niên 90 Tôi Kết Hôn Với Người Giàu Nhất

Chương 37: Chương 37




Lâm Vân Hương không nói gì lại buồn cười."Đừng cười." Nhâm Duy Đông lại đưa tay qua thêm nữa.Lâm Vân Hương: “Chào anh, người yêu cũ?”Nhâm Duy Đông vỗ về phía bàn tay vươn ra của cô.

Lâm Vân Hương đau đến tê một tiếng, không khỏi trừng anh.

Nhậm Duy Đông trừng mắt lại: "Không biết nói chuyện hay sao?”Lâm Vân Hương: “Vậy anh bảo tôi nói gì? Bây giờ chúng ta nói gì cho thích hợp?”"Nam chưa cưới nữ chưa gả, có gì không thể nói?"Lâm Vân Hương sửng sốt.

Nhậm Duy Đông không phải tới cười nhạo cô, cũng không phải cố ý đến nói cho cô biết sự trùng hợp xấu hổ này, mà thật sự là đến xem mắt với cô."Nhâm Duy Đông, có một số việc đã qua rồi." Lâm Vân Hương nghiêm túc nói.Nhậm Duy Đông: “Em nghĩ như vậy?”"Nếu không thì sao?"Lâm Vân Hương quả nhiên chỉ coi anh là cha của bạn học Nhâm Y Y.Nhâm Duy Đông rất chắc chắn, anh không muốn sau này Lâm Vân Hương thấy anh chỉ gọi "Ba Y Y".

Nhâm Duy Đông cũng rất xác định anh cũng không phải không cam lòng, không cam lòng của anh đã sớm bị thời gian làm phai nhạt.Nhâm Duy Đông hối hận, hối hận trước khi Lâm Vân Hương và Lý Hữu Lương kết hôn, lúc anh tìm Lâm Vân Hương không thể nói ra lời bảo cô và Lý Hữu Lương tách ra.


Anh càng hối hận khi đó nghe lời quỷ của Lâm Vân Hương.

Quan hệ của hai người không nói cho người nhà biết trước.Nhâm Duy Đông không chỉ một lần nghĩ tới, nếu có thể trở lại ——Hiện giờ cơ hội bày ra trước mặt.

Mặc dù Nhậm Duy Đông không biết anh và Lâm Vân Hương có thể đi được bao xa, cũng không rõ kết hôn có thể sẽ ly hôn hay không.

Nhưng không thử xem, chẳng lẽ sẽ tiếp tục hối hận.Nhậm Duy Đông: "Anh nghĩ rằng chúng ta ở trên một con đường, bởi vì một số chuyện nên biến mất trong một thời gian, bây giờ lại đã trở lại một con đường.

Em và Lý Hữu Lương chưa bao giờ là người cùng đường.

Anh trai anh có đại lộ Khang Trang của anh ấy.

Anh ấy không bao giờ thiếu khách trên con đường đó.”"Anh làm thế nào để biết em không phải là người qua đường này?Nhậm Duy Đông: " Khách qua đường gặp được một lần lại một lần vẫn là khách qua đường? Em không muốn thừa nhận thì giao cho số phận.”"Số phận để chúng ta gặp nhau? Anh xem TV nhiều quá đó.” Lâm Vân Hương rất im lặng, Nhâm Duy Đông còn coi cô là cô gái nhỏ mười tám mười chín tuổi à.Nhậm Duy Đông gật đầu: "Phim trên TV đến từ cuộc sống.

Nhiều chuyện trong cuộc sống còn tuyệt hơn nhiều so với phim truyền hình.


Phim truyền hình cần phải có trình tự, cuộc sống thì không cần thiết.”Lâm Vân Hương xác định anh muốn nối lại tiền duyên.

Lâm Vân Hương xác định cô không muốn, ít nhất lúc này không muốn.

Cho dù ra khỏi KFC cô cũng sẽ thấy hối hận.

Lâm Vân Hương cũng không muốn miễn cưỡng mình.“Nhâm Duy Đông, em ——""Vân Hương? Vân Hương, thật sự là em à!?”Lâm Vân Hương thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi.Nhâm Duy Đông nhíu mày, ai không có tố chất như thế chứ, ở trong cửa hàng hô to gọi nhỏ.Lâm Vân Hương theo tiếng nhìn lại, rất bất ngờ: "Chị cả, sao chị lại ở chỗ này?”Nhâm Duy Đông quay sang Lâm Vân Hương, em còn có một người chị à?Người đã đẩy cửa đi vào đã tới trước mặt, Lâm Vân Hương không để ý giải thích cho anh: "Chị tới đây là...""Chị từ bên ngoài nhìn vào thấy là em, thật đúng là em." Người tới là chị của Lý Hữu Lương, chị chồng của Lâm Vân Hương.

Lâm Vân Hương hối hận vì lười mà ngồi dựa vào cửa sổ như hôm qua, ai đi qua cửa cũng có thể nhìn thấy cô.Lý Bình đâu chỉ nhìn thấy cô, còn nhìn thấy Nhâm Duy Đông đối diện cô vẫn luôn không nhúc nhích.

Diện mạo của Nhâm Duy Đông khiến người ta không thể rời mắt, mặc áo khoác màu xanh lam, khí chất không phải người dân bình thường có thể so sánh được.


Sắc mặt Lý Bình không tốt, lại cố gắng che dấu: "Vân Hương, đây là ai vậy?”Nhâm Duy Đông nhướng mày với Lâm Vân: Mối tình đầu kiêm đối tượng xem mắt.Lâm Vân Hương trừng mắt nhìn anh, đừng nói gì!"Ba của bạn học Tiểu Bắc, Y Y." Lâm Vân Hương nhìn về phía cách đó không xa.Lúc này Lý Bình mới nhìn thấy trong góc còn có hai đứa nhỏ, trên bàn đặt cánh gà nước trái cây, hai đứa nhỏ đang cầm khoai tây chiên bày ra chơi đùa.

Lý Bình ý thức được hình như cô ta hiểu lầm, thần sắc xấu hổ, ngượng ngùng cười nói: "Thì ra là trông đứa nhỏ chơi đùa.”Khóe miệng Nhâm Duy Đông nhếch lên, như cười như không.

Lâm Vân Hương cảnh cáo liếc anh một cái.

Nhâm Duy Đông đứng dậy: "Hai người nói chuyện đi, tôi thấy hai người nhóc con chơi ngoan không?” Nói xong đứng dậy, thống khoái giống như lời Lâm Vân Hương nói, chỉ là mẹ của bạn học của con gái.Lâm Vân Hương ý bảo Lý Bình ngồi: "Chị cả uống gì?”"Chị không khát, đừng tiêu tiền.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.